Cá Mặn Ba Lần Gả: Hệ Thống Dưỡng Danh Môn Khuê Tú

Cá Mặn Ba Lần Gả: Hệ Thống Dưỡng Danh Môn Khuê Tú

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Nam Vĩ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 217
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Điều họ trung thành duy nhất chính là hoàng mệnh, bảo vệ duy nhất chính là Hoàng Thượng. Mạng sống của nàng, một tiểu nữ tử vô danh, trong mắt họ không hề quan trọng!

Nếu vòng vây tiếp tục thu hẹp như vậy, chắc chắn sẽ kích động tên bịt mặt này. Hắn là kẻ coi mạng người như cỏ rác, dám cướp cả xe chở tù và giết hại không biết bao nhiêu Hắc Giáp Vệ, thì việc giết một con tin như nàng nào có gì khó khăn.

Nếu hắn nhận ra nàng chẳng có chút giá trị nào, không thể dùng nàng để uy hiếp Hắc Giáp Vệ, hắn nhất định sẽ vung đao lấy mạng nàng mà không hề do dự!

Mạng của ta xong rồi…

Tô Diệu Khanh không ngừng run rẩy, trong lòng ngập tràn sợ hãi. Có phải năm nay là năm vận số của mình không may mắn hay không?

Bằng không, tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, nàng lại gặp phải hết tam tai bát nạn thế này?

Trong lòng nàng hoảng loạn vô cùng, ánh mắt đảo quanh một vòng khắp căn phòng như muốn tìm kiếm một chút hy vọng, một ai đó có thể cứu lấy mình. Nhưng nhìn qua một lượt, xung quanh chỉ toàn là sự sợ hãi, bế tắc và bất lực.

Mắt thấy đám Hắc Giáp Vệ càng lúc càng tiến lại gần, lưỡi đao sắc bén kề trên cổ dường như có thể cứa qua yết hầu bất kỳ lúc nào, Tô Diệu Khanh cuối cùng không thể nhịn được nữa. Nàng hét lớn một tiếng, giọng nói đầy hoảng loạn:

“Các ngươi đừng có tiến thêm một bước nữa! Không nhìn thấy đao đang đặt trên cổ ta sao?”

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, rồi lớn tiếng nói tiếp:

“Ta là cháu gái của An Xương Hầu phu nhân...

. Là khách nhân của Bình Ân phu nhân đấy!

Giọng nàng càng lúc càng cao, gần như hét lên trong câu cuối cùng:

“Nếu ta mà xảy ra chuyện gì… các ngươi thử xem làm sao báo cáo với Bình Ân phu nhân đây?!

Câu cuối cùng của Tô Diệu Khanh, vì quá căng thẳng và lo sợ, âm lượng cao đến mức gần như chói tai, như thể chỉ sợ đám Hắc Giáp Vệ vô tình, máu lạnh kia không nghe thấy. Nàng chưa từng nghĩ giọng nói của mình, vốn mềm mại yếu ớt, lại có ngày phát ra lớn như vậy. Nếu ngoài cửa sổ có chim nhỏ đậu, chắc cũng bị nàng dọa bay mất.

May mắn thay, tiếng hét của nàng đã có hiệu quả. Đám Hắc Giáp Vệ quả nhiên dừng bước chân. Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt trao đổi, rồi người cầm đầu khẽ nhíu mày. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn liếc qua từ đầu đến chân Tô Diệu Khanh một lượt, tựa hồ đang xác định lời nàng nói là thật hay giả.

Lúc này, Tô Diệu Khanh đang mặc một thân phục sức cực kỳ tinh xảo và quý giá. Mái tóc búi cao cài một chiếc trâm tua hoa nhan tinh tế, đôi khuyên tai bằng bạch ngọc đung đưa nhẹ nhàng. Nàng vận một bộ váy phù dung khắc tơ vàng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng trắng tuyết được may từ lông cáo mềm mại, được viền tinh tế bằng bạc đế sa. Đôi giày trên chân là gấm tuyết lụa, khảm những viên trân châu lớn nhỏ lấp lánh.

Từng món đồ trên người nàng đều là hàng quý hiếm, mà bất kỳ kẻ có chút kiến thức nào cũng có thể nhận ra đây là đồ do An Xương Hầu phu nhân đích thân chuẩn bị.

Người cầm đầu trong đám Hắc Giáp Vệ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc áo choàng lông cáo trắng của Tô Diệu Khanh không phải vật tầm thường. Chất liệu da lông mềm mại, giữ ấm cực kỳ tốt, rõ ràng là làm từ phần bụng của ngân hồ – hàng cung chế vô cùng quý giá.

Lúc này, ánh mắt hắn lóe lên vài tia nghi hoặc, nhưng cũng có vài phần tin tưởng lời nàng. Nếu quả thực có liên quan đến Bình Ân phu nhân… vậy chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.

Phải biết rằng, trong số rất ít người được Hoàng Thượng nhớ đến và nể trọng, Bình Ân phu nhân chính là một trong số đó. Nếu thật sự để cô nương này bị thương, cơn giận của Bình Ân phu nhân chắc chắn sẽ không phải điều mà bọn họ có thể gánh nổi.

Tuy vậy, bọn họ cũng không thể vì điều này mà dễ dàng buông tha cho tên cường tráng bịt mặt đang bắt giữ Tô Diệu Khanh. Người đàn ông kia hiển nhiên là kẻ cầm đầu đám người này. Chỉ có bắt được hắn, bọn họ mới có thể đoạt lại những vũ khí bị cướp mất.

Tô Diệu Khanh thấy đám Hắc Giáp Vệ cuối cùng đã dừng lại, lưỡi đao trên cổ cũng không còn áp chặt như trước, trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may… Bọn họ vẫn còn kiêng nể Bình Ân phu nhân.