Diệp Hướng Hi ngẩn người, cô cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng lại không biết vấn đề cụ thể ở đâu?
[Mình… Bị lừa rồi đúng không?]
Lý Uyển Lâm nhéo eo chồng mình, bà nhịn cười quá khó, không ngờ Tiểu Hi nhà mình dễ lừa đến vậy?
“Được rồi Tiểu Hi, mẹ và ba sẽ không quấy rầy con học tập nữa.
”
Nói xong, Lý Uyển Lâm kéo chồng mình biến mất nhanh như một cơn gió.
Diệp Hướng Hi nhìn các giáo viên vây quanh mình, cô chấp nhận số phận mà tùy tiện chọn một quyển sách bắt đầu đọc.
Chớp mắt, Diệp Hướng Hi phát hiện một thế giới mới.
Chữ trong sách cô đọc một lần là có thể nhớ kỹ. phát hiện ra điều này Diệp Hướng Hi lập tức bảo các giáo viên ở đây ra ngoài trước, đọc xong tất cả chỗ sách này cô sẽ gọi bọn họ sau.
Thấy các giáo viên nhìn nhau, Diệp Hướng Hi chỉ có thể đưa cuốn sách cho một giáo viên để họ đọc một lần xem cô có nhớ được không.
Bọn họ nhìn nhau, giáo viên ngữ văn là Hoàng Hữu Đức bước ra khỏi hàng, ông ấy mở ngẫu nhiên, trùng hợp là bài Nhạc Dương Lâu Ký.
“Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh bị biếm đi giữ quận Ba Lăng. Qua năm sau, chính sự thông suốt, dân tình hoà hảo, mọi vật chỉnh trang, bèn trùng tu Nhạc Dương lâu, gia bổ vào công trình cũ…”
Khi giáo viên ngữ văn đọc xong, Diệp Hướng Hi đọc lại từng chữ một, ngay cả chỗ hai người dừng cũng giống nhau.
Lần này, giáo viên ngữ văn không còn bình tĩnh nữa, ông ấy giả vờ lật sách giáo khoa sau đó sáng tác một bài thơ khoảng một trăm từ dựa trên kiến thức của mình, ông ấy cũng không quên trộn lẫn thơ Đường và thơ Tống, đọc xong ông ấy đắc ý nhìn Diệp Hướng Hi.
Ông ấy không tin vừa nghe qua gặp qua là không quên được, còn chưa từng gặp người vừa nghe qua đã nhớ đâu.
Đến khi Diệp Hướng Hi đọc lại chính xác từng câu từng từ, Hoàng Hữu Đức bại trận, không thể không bội phục khả năng của cô chủ nhà họ Diệp.
Thấy Hoàng Hữu Đức bại trận, giáo viên dạy vật lý Trương Phương Phương tiến lên một bước lấy sách vật lý đọc một số công thức và lý luận mà chỉ tiến sĩ mới biết, cô ấy muốn xem liệu Diệp Hướng Hi có thật sự đã nghe thì không quên?
Mỗi giáo viên đều không tin mà thử một lần, đến khi mọi người chắc chắn cô nghe một lần đã nhớ, toàn bộ ngoan ngoãn ra cửa.
Diệp Hướng Hi, quả thật là sinh ra để học tập.
Tất cả bọn họ quyết định khi về sẽ điên cuồng tìm đề, lấy những câu hỏi mà bây giờ có thể dùng cho Diệp Hướng Hi. Đến lúc kiểm tra cô vừa nghe đã nhớ nên nếu đọc cô lại càng nhớ rõ hơn.
Diệp Quân Tiêu và Lý Uyển Lâm vừa ngồi xuống không lâu, xem tivi được một lúc đã thấy các giáo viên mặt mày xám xịt đi ra khỏi phòng học của Tiểu Hi, bọn họ chưa kịp hỏi mà mọi người đã kể hết chuyện vừa rồi.
Hai mắt Diệp Quân Tiêu sáng ngời kích động nắm lấy tay vợ mình, giọng ông run run: “Uyển Lâm, phần mộ tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta bốc khói xanh rồi. Bây giờ anh sẽ bảo trợ lý đem các tài liệu liên quan tới thương nghiệp đến, bây giờ Tiểu Hi có thể bắt đầu học quản lý xí nghiệp rồi.
”
Nhìn các giáo viên vội vàng rời đi và chồng mình, Lý Uyển Lâm vui mừng, bà cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Từ khi theo ba học kinh doanh, Diệp Hướng Hi cảm giác cuộc sống mất đi màu sắc. Mở mắt ra là đọc sách, nhắm mắt lại trong đầu toàn là kiến thức trong sách vở.
Bây giờ Diệp Hướng Hi vừa phản hồi cho giáo viên về những quyển sách mà mình đã đọc vừa làm bài thi.
Cô chưa từng nghĩ làm bài thi trở thành suối nguồn niềm vui mỗi ngày của mình. Nguyên nhân không gì khác ngoài mỗi khi làm xong một bài thi thì có thể tùy ý chọn hai túi đồ ăn vặt.
Vì không muốn đọc sách mãi nên bây giờ Diệp Hướng Hi lại giục các giáo viên mỗi ngày cho làm nhiều bài thi hơn.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!