"Vâng, vâng, chủ nhân nhỏ. Lần sau khi cô đi qua tôi và bé ba, hai chúng tôi nhất định sẽ im lặng.
"
"Anh mới là bé ba.
" Cây hoa giấy xì một cái vào cây đa, vội vàng hứa hẹn với Diệp Hướng Hi: "Vâng vâng, chủ nhân nhỏ, yên tâm, sau này cô cho chúng tôi nói thì chúng tôi sẽ nói, không cho chúng tôi nói thì chúng tôi sẽ không nói một câu nào.
"
"Được rồi, được rồi, các người muốn nói gì thì cứ nói, tôi sẽ chào hỏi các người khi đi qua. Nhưng tốt nhất đừng nói quá nhiều, nói nhiều tôi nghe cũng cảm thấy phiền, hiểu chưa?"
"Vâng vâng, hiểu rồi chủ nhân nhỏ.
" Cây hoa giấy trả lời trước, cây đa cũng đáp lại ngay sau đó.
Diệp Hướng Hi thở dài vô cùng chán nản, như thể đang lấy ngựa chết làm ngựa sống, cô mở miệng hỏi cây đa và cây hoa giấy, nếu muốn ăn thịt thì phải đi đâu tìm?
Trời không tuyệt đường người, từ miệng cây đa và cây hoa giấy, Diệp Hướng Hi biết được rằng giữa nhà cô và nhà Đoàn Phỉ Nhiên có trồng rất nhiều cây ăn quả vì mục đích trang trí, ngoài ra trong rừng còn có nhiều động vật nhỏ.
Nghĩ đến việc năm đó mình đã từng nuôi linh sủng và săn gà rừng ở tu chân giới, đột nhiên cô có ý tưởng.
"Không tồi, không tồi, hai người cũng có ích đấy.
"
"Chủ nhân nhỏ, chủ nhân nhỏ, là tôi là tôi, vì tôi cao nên mới có thể quan sát được những thứ này.
"
Diệp Hướng Hi đứng dậy, cố làm ra vẻ phóng khoáng vỗ vào thân cây đa, giả bộ trầm tư nói: "Các người nhớ giúp tôi quan sát xem quanh nhà tôi có chỗ nào ăn ngon chơi vui không, cô chủ tôi đây sẽ không bạc đãi các người đâu.
"
Nói xong, Diệp Hướng Hi phân một ít linh lực mà cô vất vả tích lũy trong khoảng thời gian qua chia cho cây đa và cây hoa giấy như là tiền công trả trước.
Cây đa và cây hoa giấy hấp thụ linh lực mà Diệp Hướng Hi ban cho, cả cây như phát sáng tràn đầy sức sống, rùng mình cử động các cành lá, biểu thị sự thoải mái của chúng.
Diệp Hướng Hi nhận được những gì mình muốn, đứng dậy vỗ tay, nghênh ngang đi thẳng về nhà.
Trời đã tối, không thích hợp để gây chuyện.
Bữa tối bắt đầu, Diệp Hướng Hi vì hôm nay ăn uống thả cửa khiến mẹ không vui, bị ép chỉ được ăn salad rau quả vào buổi tối. Cũng chỉ là loại trộn dầu giấm, không khó ăn nhưng cực kỳ khó chịu.
Vào giữa đêm, khi tất cả mọi người đã ngủ say, Diệp Hướng Hi bò ra khỏi giường, bí mật buộc cái bẫy làm từ cành cây của cây đa vào sau lưng, lặng lẽ leo xuống từ ban công.
Ban ngày cô đã khảo sát địa hình, lên kế hoạch hành động vào đêm nay.
Cô đã nuôi linh sủng nhiều năm, không học được gì nhiều nhưng nướng thịt thì cô là một chuyên gia.
Vừa sờ dọc theo tường vừa để cây đa canh chừng giúp mình. Hôm nay thu phục được hai đàn em là cây đa và cây hoa giấy làm tay sai, chúng có thể không giúp được nhiều thứ nhưng việc canh chừng thì chúng rất giỏi.
Đứng dưới cây đa, Diệp Hướng Hi không cần phải lên tiếng, cây đa đã tự động rủ cành lá xuống, đỡ lấy Diệp Hướng Hi để cô có thể leo lên tường một cách dễ dàng.
Dưới bức tường cao bốn mét là một mảng tối đen, Diệp Hướng Hi ra hiệu cho cây đa dùng rễ của nó buộc mình lại, rồi nhanh chóng trượt xuống.
Lấy điện thoại ra bật đèn, Diệp Hướng Hi đặt ba cái bẫy trong khu rừng, vừa chuẩn bị quay lại thì đột nhiên chân cô bị một thứ gì đó níu lại.
Cúi đầu dùng điện thoại chiếu vào, một con mèo nhỏ màu trắng xám xen kẽ đang cắn ống quần của cô.
Diệp Hướng Hi thành thạo túm lấy gáy con mèo nhỏ, nâng nó lên.
"Huhuhu, chủ nhân, chủ nhân, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi.
"
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, Diệp Hướng Hi không chắc chắn gọi nhỏ với con mèo: "Sinh Uy?"
"Chủ nhân là tôi, là tôi đấy. Là tôi, Tiểu Sinh Uy trong “hổ hổ sinh uy” đây.
"
Một lần nữa nghe thấy lời tự khen nghe đến chai cả tai, Diệp Hướng hi rất chắc chắn con mèo ngốc trong tay chính là Tiểu Sinh Uy nhà mình.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!