Chưa kịp gọi em gái lại, Diệp Hướng Hi đã như cơn gió chạy ra khỏi phòng.
Diệp Hướng Quang vừa định nói với cô, nhà vệ sinh bên ngoài cũng là bồn cầu...
.
Dựa vào ký ức, Diệp Hướng Hi ôm Sinh Uy đến cửa một phòng riêng, trong lòng âm thầm động viên mình, hy vọng mình không nhìn lầm, nếu cửa mở ra mà toàn người lạ thì thật là xấu hổ.
Vừa đặt tay lên nắm cửa, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó kéo ra từ bên trong. Diệp Hướng Hi ngẩng đầu lên, tình cờ đối diện ánh mắt với Đoàn Phỉ Nhiên.
"Haha, chị Đoàn, chào chị. Thật không ngờ lại gặp chị ở đây.
"
Diệp Hướng Hi tự cảm thấy câu mở đầu của mình thật là xấu hổ, ngón chân muốn tìm một cái kẽ đất để chui vào.
Cúi đầu nhìn xuống thấy Sinh Uy đang nằm trong lòng mình mặt mày ngơ ngác, cô vội đưa Sinh Uy ra phía trước, mặt mũi nịnh nọt nói: "Chị, đây là con mèo hoang em nhặt được, chị thấy có đáng yêu không?"
"Sinh Uy, cậu phải nhớ kỹ mùi của người đẹp này cho tôi, sau này có thể ăn ngon uống say hay không là nhờ vào chị ấy.
"
Nhận được tín hiệu, Sinh Uy trợn tròn mắt, cái mũi nhỏ của nó bắt đầu động đậy, đang cố gắng ghi nhớ mùi hương đặc trưng của Đoàn Phỉ Nhiên.
"Chủ nhân, chủ nhân, cô ấy thật xinh đẹp, tôi có thể cưới cô ấy làm vợ được không?"
"Cậu còn dám suy nghĩ linh tinh nữa thử xem? Tiểu Sinh Uy, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi triệt sản, cho cậu thành "Tiểu Tam Uy".
"
Đoàn Phỉ Nhiên không ngờ lại gặp Diệp Hướng Hi ở đây, nàng vừa trò chuyện với Cố Hiểu Khê trong phòng riêng, trong đầu đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh lớn.
Nghe Diệp Hướng Hi đang không ngừng xoắn xuýt xem có nên mở cửa hay không, để trong đầu có thể yên tĩnh hơn, Đoàn Phỉ Nhiên đã chủ động mở cửa.
Về lý do tại sao nàng có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Hướng Hi thì tạm thời chưa rõ, nhưng tại sao nàng lại còn có thể nghe được cả cuộc đối thoại trong lòng giữa cô và con mèo nhà cô vậy? Còn buồn cười hơn là con mèo nhỏ này lại muốn cưới nàng? Đừng nói là Diệp Hướng Hi sẽ đưa nó đi triệt sản, nàng có thể khiến con mèo này trở thành thái giám ngay bây giờ.
Không thể để lộ ra ngoài, Đoàn Phỉ Nhiên chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng lên tiếng.
"Nó tên gì?"
"Sinh Uy, là Sinh Uy của “hổ hổ sinh uy” đó.
"
"Ừ.
" Đoàn Phỉ Nhiên thản nhiên trả lời một câu, đưa tay sờ nhẹ lên đầu con mèo mang tính chất tượng trưng, sau đó để cho Diệp Hướng Hi vào phòng riêng.
"Ôi, là Tiểu Hi của chúng ta đến sao. Mau mau, ngồi đây với chị đi. Hôm nay phú bà keo kiệt Đoàn mời khách, chúng ta thoải mái ăn uống.
"
Nhìn vào đồ ăn trước mặt Cố Hiểu Khê, Diệp Hướng Hi lập tức ném Sinh Uy lên ghế sofa, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Cố Hiểu Khê, cùng cô ấy ăn những miếng snack cay đầy cuồng nhiệt.
Đoàn Phỉ Nhiên thấy con mèo nhỏ tên Sinh Uy, đưa móng vuốt về phía chiếc túi xách để bên cạnh, ba chân bốn cẳng nhanh chóng nắm chặt cổ nó rồi ném nó trở lại chỗ Diệp Hướng Hi.
"Huhuhu, chủ nhân, chị gái xinh đẹp kia thật là hung dữ. Tôi không muốn cưới cô ấy nữa đâu, chẳng trách mọi người đều nói không được trêu hổ cái. Nhưng mà cái túi da thật của cô ấy trông có vẻ cào rất tuyệt, tôi có thể cào một chút được không?"
Đoàn Phỉ Nhiên híp mắt lại buồn cười, con mèo này có vẻ không tỉnh táo lắm? Nó muốn cưới mình, vậy thì mình sẽ đồng ý sao? Thật là ngứa đòn, cần phải đưa nó đến lớp huấn luyện để học hành đàng hoàng.
"Câm miệng lại đi! Tiểu Sinh Uy, cậu có biết vì sao con cóc muốn ăn thịt thiên nga không?"
"Tại sao?"
"Vì xấu xí mà còn mơ tưởng, cậu còn dám có những ý nghĩ không đúng đắn với chị Đoàn của tôi, cậu có tin tôi sẽ tiễn cậu về Tây Thiên ngay bây giờ không?"
Liếc mắt nhìn Diệp Hướng Hi đang ăn vặt cùng Cố Hiểu Khê rồi lại nhìn con mèo nhỏ bị mắng xong đang ỉu xìu, Đoàn Phỉ Nhiên chắc chắn là nàng cũng có thể nghe được tiếng lòng của con mèo này.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!