Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Phiên Ngoại 1
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Chương 28
Chương 29 - Chương 29
Chương 30 - Chương 30
Chương 31 - Chương 31
Chương 32 - Chương 32
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Phiên Ngoại 1
Lê Hiên Vũ nhìn bình luận trên màn hình, cười cười, khép laptop lại, đẩy sang một bên.
“Ê, Tiểu Vũ?” Người ghé vào trên người anh lẩm bẩm một tiếng, mở to đôi mắt ngập sương mù nhìn anh, “Phải dậy rồi à?”
“Hôm nay là ngày cuối tuần, cậu ngủ thêm chút đi.
” Lê Hiên Vũ đưa tay sờ sờ mặt Giang Dương, ôn nhu nói, “Cậu lại gọi sai rồi.
”
Giang Dương cho một cái xem thường, ngáp rồi lại nhắm mắt, thấp giọng nói: “Ông, ông xã.
”
Nhìn gương mặt hơi phiếm hồng ấy, tâm tình Lê Hiên Vũ rất tốt, cúi đầu ngoạm một cái lên gương mặt hồng nhạt ấy.
Nếu đã ăn vào miệng rồi, anh mới sẽ không nhổ ra đâu.
○○○