Cái Bang Thập Ác

Cái Bang Thập Ác

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 14,655
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
     
     

Long Tán lão nhân lui lại ngắm nhìn chàng:

- Tiểu tử...

. ngươi là.

.

. ngươi.

.

.

Phàn Nhất Chi phẩy nhẹ cái quạt bồ phiến của TỔ Di Khánh nghiêng mình:

- Ða tạ nhị vị ân nhân, vãn sinh là Phàn Nhất Chi.

Long Dực trố mắt nhìn chiếc quạt trên tay chàng:

- Tiểu tử là người có quan hệ gì với Cái Bang Ðộc Cước TỔ Ðại?

Chàng mỉm cười:

- Chăng quan hệ gì, vãn sinh không hề biết TỔ Ðại là ai.

Long Tán gằn giọng:

- Ðừng qua mắt mỗ gia, nếu không quan hệ cớ gì tiểu tử có quạt bồ phiến gia bảo nhà họ Tổ?

- chuyện rất tình cờ, vãn sinh bị nhốt chung với lệnh nam của TỔ Ðại là Cái bang thiếu chủ TỔ Di Khánh. Rủi thay thiếu chủ mệnh vong nên di mệnh lại quạt bồ phiến cho vãn sinh. Không ngờ đây là gia bảo của Cái bang, vãn sinh sẽ đem trả lại cho Cái bang khi có cơ hội.

Long Tán gật đầu:

- Hãy tạm tin lời tiểu tử. Cớ sao tiểu tử bị TÔ Tử Kiệt nhốt dưới hầm sâu?

Không muốn thố lộ chuyện Càn Khôn Yếu Quyết của gia tộc mình với người lạ, Phàn Nhất Chi nói thác:

- Vãn sinh cũng không rõ nguyên do, có lẽ do vãn sinh lỡ ra tay giúp TỔ thiếu chủ chăng?

Long Tán cười "hừ" trong mũi:

- Trợ giúp TỔ thiếu chủ? Nghĩa là tiểu tử võ công cũng vào hạng đại gia vì TỔ thiếu chủ danh trấn giang hồ với Cái Bang Di Công cần gì kẻ tầm thường trợ thủ?

Phàn Nhất Chi chối biến:

- Vãn sinh thực không biết gì nhiều, may mắn nhằm lúc TỔ thiếu chủ bị TÔ Tử Kiệt ám toán, đứng ngoài cuộc nên thấy rõ hơn, tình cờ ra tay giúp thiếu chủ, đâu dám so võ công đại hạn với Cái Bang Di Công?

Long Dực nóng nảy:

- Thôi đừng nói nhiều, hãy xem quyền đây!

Quyền của y đến trước khi lời dứt, đánh tả quyền thăng tới theo chiêu Quan âm Hiến Thụy, còn hữu quyền cong lại thành tráo móc ngược lên thành thế móc câu vào hai nơi khác nhau.

Thực tình Phàn Nhất Chi nếu kể về võ công quyền cước rất kém, may mắn trên tay chàng đang cầm chiếc quạt bồ phiến, chàng cụp lại biến thành kiếm điểm liên tiếp ba chiêu Vũ Quá Thiên Thanh như chớp nhoáng vào ba yếu huyệt trên ngực Long Dực, kiếm đi rất mau và biến chiêu cũng rất mau vì Huyền Công kiếm pháp lấy sự ảo diệu làm chủ, chưa chạm vào người Long Dực, cán quạt như mũi kiếm đã xoay thế đánh liên tiếp vào đỉnh đầu đối phương.

Long Dực thu quyền về mau không kém, y nhảy vọt lui lại sau để tránh chiêu thế của chàng, miệng kêu lên:

- ái chà! Sư huynh! Xem chiêu pháp lạ lùng lắm.

Tuy xưng tụng như vậy nhưng Long Dực vốn là người nóng nảy, y không chịu thua ngay, thân thủ lui lại hai bước nhưng rồi tiến lên ba bước liền, lần này không ra quyền nữa, y xòe rộng bàn tay thành chưởng đập xuống tỳ bà cốt của Phàn Nhất Chi. Lần này công lực y phát ra đến sáu bảy thành tạo nên tiếng gió u u rất mạnh.

Phàn Nhất Chi xòe quạt lên che tỳ bà cốt vì nếu bị đánh trúng huyệt này, chàng biến thành kẻ tàn phế liền.

Long Tán có vẻ không đồng ý với sư đệ, y quát:

- Sư đệ chớ.

.

. chớ.

.

.

Tiếc rằng lời can của Long Tán hơi chậm, chưởng đã đập vào quạt bồ phiến nghe "ro ẹt" một tiếng, Phàn Nhất Chi đứng không vững phải lui lại ba bước lảo đảo muốn té gục.

Long Dực hình như cũng kinh ngạc vì nội công chàng yếu quá, y dơ tay đỡ vòng lấy lưng chàng, ấp úng:

- ủa, tiểu tử không biết võ công thật sao?

Thì ra Long Dực nghe chàng nói: "vãn sinh thực không biết gì nhiều' cứ tưởng chàng tự khiêm khiêu khích anh em y, không ngờ qua vài chiêu thử chưởng lực y mới biết chàng nói thực nên đổi thái độ ngay.

Long Tán lấy tay áo rộng chùi mấy vết máu vừa trảo ra Ở mép chàng:

- Nhìn huyệt Thái Dương ta biết tiểu tử này nội hầu không có bao nhiêu thật định lên tiếng can đệ nhưng chưa kịp. Thôi, chúng ta đã giải thoát cho tiểu tử rồi, nay đi đâu tùy ý.

Phàn Nhất Chi phân vân:

- Vãn sinh mang ơn cứu mạng của nhị vị, hôm nay bốn bể không nhà, biết về đâu? Hoặc là xin nhị vị cho theo cùng.

Long Tán nhường cặp lông mày:

- ủa! Tiểu tử không còn gia phụ gia mẫu gì ư? Ðã bao nhiêu tuổi rồi?

- Vãn sinh mới mười tám. Gia mẫu mất đã lâu, còn gia phụ cũng qua đời không lâu.

.

.

Không nghe Long Tán nói gì cả, ông quay sang bảo Long Dực:

- Hãy đến CỔ Phật lâu!

CỔ Phật lâu là cái lầu bát giác nằm Ở trong góc cuối cùng của Tử Chiêm viện, tuy chiếm một diện tích rất khiêm nhường nhưng lại được bài trí lộng lẫy hơn bất cứ nơi nào trong viện này, chắc vì TÔ Tử Kiệt là một Phật tử chân thành?

Giữa CỔ Phật lâu là một tượng Phật Di Ðà rất lớn cao hơn cả đầu người thật hai bên có đặt hai tượng Phổ Hiền và Ðịa Tạng nhỏ hơn một chút, bên hữu là tượng Văn Thù cưỡi trên lưng con sư tử xanh mặt rất hung dữ.

Long Tán và Long Dực đến dưới chân lầu. Long Tán phất ống tay áo thi triển khinh công vọt thân lên cái lan can rộng. Long Dực định phi thân theo sư huynh nhưng y quay đầu lại vẫn thấy Phàn Nhất Chi lên đêo theo sau, y kinh ngạc:

-ủa! Tiểu tử theo chúng ta thật ư?

Phàn Nhất Chi cung kính:

- Xin tùy lượng ân nhân.

Long Dực bấu ấy vai chàng thi triển khinh công đại hạng đẩy chàng lên theo lên CỔ Phật lâu.

Vừa đặt chân lên mặt sàn gỗ, Long Dực khịt mũi một cái thảng thốt:

- Sư huynh, nơi Phật điện mà sao có mùi chi phấn thế này?

Long Tán lấy làm lạ, tập trưng khứu giác:

- Ừ sư đệ nói phải đấy, ta cũng đang ngờ đâu đây có mùi gì lạ, không ngờ là mùi chi phấn nữ nhân.

Long Dực chỉ tay về phía tượng Vân Thù Sư Lợi bồ tát ngồi chễm chệ trên lưng con thanh sư to lớn:

- Mùi chi phất phát ra từ chỗ ấy. Sư huynh hãy thử xem.

Long Tán tiến đến tượng Văn Thù.

Năm móng của con sư tử rất lạ, hình như hơi rời ra với cái chân chắc nịch to lớn Phàn Nhất Chi chưa hề hỏi tên A ca về cái CỔ Phật lâu này, nhưng chàng đã kinh nghiệm bị rơi xuống VÔ ảnh La một cái bất ngờ nên thận trọng nó i:

- Trong Tử Chiêm viện này vãn sinh e rằng chỗ nào cũng có thể có cơ quan bí mật. Xin nhị vị cẩn trọng.

Long Tán quan sát chung quanh rồi nói:

- Chúng ta ra ngoài hành lang để thử xem.

Cả ba lại lui ra hành lang.

Sẵn cầm trên tay chiếc khoeo kim loại do Phàn Nhất Chi lúc nãy bắn lên, Long Tán đứng cách xa bốn trượng vung tay bắn đúng vào móng chân cái của tượng con sư tử xanh.

Quả nhiên có tiếng chuyển động.

Bức vách gỗ sau lưng tượng Văn Thù bồ tát như được mở ra để lộ một căn phòng kín. Long Dực suýt xoa:

- ái chà! Tên TÔ Tử Kiệt này làm trò ma quỷ gì đây?

Long Tán định phi thân vào nhưng Long Dực đã kịp níu lấy áo sư huynh:

- Không được, sư huynh không thấy thoang thoáng vẫn có mùi chi phấn đó ư? Nếu có nữ nhân sao không lên tiếng?

Long Dực chưa dứt lời bỗng có tiếng nói đàn bà phát ra từ trong phòng:

- TÔ Tử vương đấy ư? Sao không vào còn chờ gì nữa?

Long Tán cứ ngỡ trong gian phòng bí mật