Ðợi ba cha con họ Tuệ ra khỏi biệt điện Biệt Hữu Thiên Ðịa, Phàn Nhất Chi mới cúi xuống quan sát Quan Thượng Cầu, chàng đặt tay vào mạch môn của y rồi hơi tươi tỉnh:
- Ðinh cô nương! Mạch của Quan thiếu hiệp tươi nhuận lắm, thiếu hiệp chắc sắp hồi tỉnh.
Ðinh Chu Diệp ấn một tay vào huyệt Nhân Trung của họ Quan, mỉm cười đáp:
- Chắc vậy rồi! công tử có biết tiểu muội ta sẽ rất hận ta nếu Quan Thượng Cầu có mệnh hệ nào. Công tử biết hiện giờ tiểu muội ta Ở đâu không?
- Ớ đâu thưa cô nương?
- Tiểu muội ta đã trốn khỏi Quan Hải đài rồi. CÓ lẽ muội muội ta sốt ruột tìm gặp Quan thiếu hiệp đây lắm!
- sao cô nương biết Ðinh Chu Lâm sốt ruột đi tìm Quan thiếu hiệp?
Chu Diệp thở ra nhè nhẹ:
- Công tử là nam nhân không nhạy cảm bằng ta. Chỉ nhìn vào mắt Ðinh muội muội là đã biết muội muội nặng tình với Quan thiếu hiệp lắm rồi.
Chàng hỏi hơi ngớ ngẩn:
- CÓ thế ư? Nếu thật vậy đáng lê ta nên mừng mới phải.
Ðinh Chu Diệp hơi mỉm cười:
- Chỉ có ái tình nam nữ mới có sức mạnh khiến muội muội ta mù quáng đến thế. Công tử không biết đó, muội muội ta và ta vốn là chị em cùng sư môn với Quan Thượng Cầu! Hà! Thực là...
. oan nghiệt!
Lúc đó có tiếng thở mạnh của Quan Thượng Cầu. Chu Diệp vội vã ngừng lời Nhất Chi đặt tay lay nhẹ vai y:
- Quan huynh! Quan huynh tỉnh đi nào!
Không đợi y trả lời, nàng xoay y nằm ngửa lại.
Trời đã sáng hắn bên ngoài tạt những tia nắng rực rỡ vào trong điện soi rõ gương mặt tái nhợt của Quan Thượng Cầu.
Ðôi mắt của y như lạnh lẽo Vô hồn khiến Ðinh Chu Diệp hơi hốt hoảng, nàng hỏi dồn:
- Quan huynh hãy nói đi. Quan huynh thấy trong người ra sao?
Mắt Quan Thượng Cầu vẫn dương lên nhìn Chu Diệp với những tia tuyệt vọng. Ðột nhiên Chu Diệp hơi rùng mình, nàng hỏi dồn vào tai y:
- Quan huynh! Hãy nói mau cho tiểu muội nghe! Quan huynh thấy trong người ra sao?
Trong cổ họng Quan Thượng Cầu phát ra mấy tiếng ú Ớ nghe dễ sợ còn hơn lúc y im lặng nữa. Ðinh Chu Diệp nhỏm dậy, nàng đột ngột rú lên:
- Quan huynh! Quan huynh bị cấm khẩu rồi chăng?
Dồn công lực vào hữu thủ, nàng nắm lấy cổ áo Thượng Cầu nhấc y đứng dậy. Mặt Thượng Cầu ngẩn ra trong một tình trạng cực kỳ đau khổ, y vẫn chỉ ú Ớ trong miệng và tuyệt vọng nhìn người sư muội rồi lại nhìn Phàn Nhất Chi. Ðinh Chu Diệp ôm chầm lấy sư huynh của mình:
- Sư huynh! Hoàng thiên sao quá độc ác với sư huynh! Còn trẻ như sư huynh mà câm thật rồi ư?
Nàng lắc mạnh vai Quan Thượng Cầu như cố bắt y phải bật ra tiếng nói.
Nhưng rõ ràng Thượng Cầu không thể nào phát ra âm thanh được. Y đưa mắt đau khổ nhìn hộp Ðộc Kiếp Phấn Tán mà nàng vất lăn lóc dưới đất rồi ú Ớ mấy cái. Phàn Nhất Chi đoán ý:
- Phải chăng huynh đài cho rằng chính mấy tán thuốc này đã làm huynh đài cấm khẩu?
Quan Thượng Cầu ú Ớ gật đầu liên tiếp mấy cái liền.
Y nhảy tới một bước dùng chân đá cái hộp Ðộc Kiếp Phấn Tán trống rổng văng ra ngoài bảo điện.
Ðinh Chu Diệp rơm rớm nước mắt, giọng của nàng lạc đi:
- Vậy ra ta đã hại sư huynh?
Thượng Cần nhìn tiểu muội nhè nhẹ gật đầu, rồi y bỗng gục đầu vào vai nàng, vai y cũng rung lên nhè nhẹ. Nhìn hai sư huynh muội Quan Thượng Cầu Phàn Nhất Chi không dấu được xúc động, chàng thở dài:
- Giữa hang hùm nọc rắn thế này mà còn mang thêm tai họa nữa, quả thật chúng ta không may!
Sợ xúc động có thể rơi lệ được, chàng đánh trống lãng:
- cô nương! Ta phải tìm cái gì lót dạ hôm nay chứ?
Có lẽ Ðinh Chu Diệp cũng đã dằn được thương cảm, nàng hơi xô vai Thượng Cầu ra, mặt lạnh lẽo:
- Chăng may cho sư huynh ta bị tai nạn khi tuổi còn quá trẻ. à! Phàn công tử vừa nói tới lót dạ à.
.
. Ta thấy mình có đói bụng chút nào đâu?
Nàng nhìn đăm đăm vào thượng Cầu:
- Còn sư huynh? Sư huynh có đói không?
Thượng Cầu khẽ gật đầu.
Ðinh Chu Diệp chỉ lên bàn thờ:
- Cần tìm thực phẩm đâu cho xa, công tử không thấy lễ vật của lão ác ma họ Tuệ sao?
Quả nhiên trên bàn thờ đầy đủ thực phẩm mà chàng không có thì giờ lưu tâm: đó là một mâm xôi lớn, một con gà luộc được uốn cong thành hình con phượng đang ấp trúng và Vô số hoa quả cam chuối.
.
.
Phàn Nhất Chi mang tất cả lễ vật xuống đất, chàng bình phẩm lão:
- Lão ác ma này không biết cầu Thái Thượng Lão Quân những gì mà tâm thành đến thế này?
cả ba ngồi xếp bằng tròn quanh các lễ vật bất ngờ có được. Chu Diệp dùng tay đút xôi cho Quan Thượng Cầu. Riêng nàng, nàng chỉ ăn cầm chừng một quả cam. Trong lúc đang ăn vui vẻ tạm quên tai họa của Thượng Cầu và tình cảnh ngặt nghèo của tất cả, Nhất Cho sực nhớ:
- Ðinh cô nương! Ðêm trước ta Vô tình phát giác được bí kíp này, cô nương thử xem sao rồi cho biết tôn ý!
Chàng rút cuộn giấy trong ngực áo ra.
Cuộn giấy đã trải hết mà Ðinh Chu Diệp vẫn hoàn toàn không đọc được chữ nào, nàng chỉ Quan Thượng Cầu:
- Trong ba chúng ta, người có khả năng đọc bí kíp này có lẽ là Quan Thượng Cầu vì sư huynh rất uyên bác các ngôn ngữ của thiên hạ. Tiếc rằng sư huynh đã thành người câm, làm sao đọc cho chúng ta nghe được?
Nhất Chi nhìn thăng vào mắt Thượng Cầu, chàng hỏi rõ từng tiếng:
- Huynh đài có đọc được những chữ này không?
Chàng thấy Thượng Cầu không ra gật đầu mà cũng không ra lắc đầu, lông mày của y nhăn tít lại một cách rất khó hiểu rồi đầu y hơi gật nhè nhẹ. Nhất Chi hỏi dồn:
- Huynh đài muốn nói sao? Huynh đài đọc được?
Ðầu y lại lắc nhè nhẹ khiến cả Nhất Cho và Chu Diệp đều kinh ngạc không hiểu ý của y ra sao. Chu Diệp hỏi gằn:
- Sư huynh hãy trả lời dứt khoát, sư huynh có đọc được hay không?
Thượng Cầu gật đầu ba cái rồi ngay sau đó lại lắc đầu ba cái. Chu Diệp kêu lên:
- Sư huynh muốn nói gì? Sao lại vừa gật đầu vừa lắc đầu? Sư huynh thử viết ra chữ xem.
Nàng đưa ra chiếc đũa nhưng rồi lại sực nhớ ra điều gì, nàng lẩm bẩm:
- Hay là sư huynh không muốn nói rõ Ở đây?
Quan Thượng Cầu cầm chiếc đũa, y viết liền xuống mặt đất hai chữ "Ðảo Vũ ,
, Phàn Nhất Chi mỉm cười:
- Huynh đài bảo mình nên đi tìm Ðảo Vũ chân nhân? Ðường từ đây đến Thiên Trúc diệu vợi ngàn dặm làm sao có thể dễ dàng đến được?
Quan Thượng Cầu lắc đầu, viết tiếp: "Ðảo Vũ hiện đã qua Nhạn môn quan ,
, Ðinh Chu Diệp reo lên:
- Nhạn môn quan thì chúng ta có thể đến được nếu thoát thân khỏi Trường Viên đảo này.
Phàn Nhất Chi đã đi thám thính các nơi ven đảo Trường Viễn trong liên tiếp hai ngày. Chàng không tìm được một con thuyền nhỏ nào khả dĩ có thể giúp chàng và sư huynh muội Ðinh Chu Diệp rời được hòn đảo này, có lẽ họ Tuệ đã dấu hết mọi phương tiện để vượt sông rồi chăng? Ớ trên hòn đảo này chăng khác gì bị cầm tù.
.
.
Ngày thứ ba trong lúc đang cùng Chu Diệp và Thượng Cầu ăn bữa chiều bỗng ngoài cửa bảo điện Biệt Hữu Thiên Ðịa có tiếng chân người dồn dập.
Tuệ Hồng Mao đang đi đến với hai người nữa. Nhìn cách ăn mặc lạ lùng của hai người lạ mặt, Nhất Chi nói với Chu Diệp:
- Chắc là nhị vị đầu đà đã về rồi đó!
Tuệ Hồng Mao bước vào cửa điện, hôm nay lão mặc một áo bào vàng như đạo sĩ và hoàn toàn không