Sau khi kết thúc bữa tiệc thì ai cũng về nhà nấy, bọn họ còn một ngày nghỉ nữa với quay lại công việc vì vậy mà trước khi rời khỏi bữa tiệc Hà Uy đã đến trước mặt
Lưu Triều Hân để nói chuyện.
Thấy Hà Uy đi đến, cô cũng hiểu là có chuyện cần nói, môi khẽ nở một nụ cười. Cô lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Hà Uy gật đầu, cả hai cùng nhau ngồi xuống ghế trong phòng khách. Giờ này trong phòng khách chỉ còn lại hai người mà thôi, khi vừa ngồi xuống ghế, Hà Uy liền lên tiếng.
"Phu nhân, em muốn hỏi phu nhân một chuyện. Lúc trước, phu nhân làm cách nào để thoát khỏi sự đe dọa của bà Nhung vậy?"
Một câu hỏi khiến cô ngơ ngác, cô khá ngạc nhiên với câu hỏi của Hà Uy nhưng nhìn khuôn mặt có chút đượm buồn thoáng qua, cô biết Hà Uy đang gặp chuyện không vui nên cũng không giấu giếm chuyện cũ, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi cũng không biết nữa nhưng khi tôi bị bà ấy ép vào con đường cùng thì tự trong lòng tôi muốn vùng lên để phản kháng, trong thâm tâm tôi lúc đó chỉ muốn bà ấy trả giá với những việc bà ấy đã làm nên tự động tôi cùng thoát ra được sự đe dọa đó, tôi không biết từ khi nào nhưng tôi nghĩ là vậy!
"
"Ra là vậy!
"
Hà Uy nghe xong thì cười nhạt. Nhìn thấy sắc mặt Hà Uy vẫn chưa tươi tắn lên mà lại càng trĩu nặng, cô thở dài.
"Cô có tâm sự gì sao? Cứ nói với tôi đi đừng ngại, dù sao cũng là phụ nữ với nhau, mang nhiều tâm sự trong lòng cũng tự hành hạ bản thân mà thôi!
"
Nghe cô an ủi. Hà Uy chỉ biết cười trừ rồi lắc đầu.
"Em không sao, chỉ là em tò mò nên mới hỏi thôi ạ. Thôi, em xin phép về trước!
"
Nói rồi, cô ả cũng không nán lại đây nữa mà cất bước rời khỏi nhà. Lưu Triều Hân nhìn theo bóng lưng cô ả cũng biết là có tâm sự, chỉ là cô ấy không muốn nói ra nên cô cũng không ép buộc.
Tối đến, trên giường ngủ. Lưu Triều Hân không thể ngủ yên vì những hành động khá kỳ lạ của Hà Uy dạo gần đây, từ một cô gái hay cười mà chỉ sau một cuộc giận hờn với Ban Liên đã buồn bã đến cô cũng không thể tiếp chuyện được.
Nằm trong lòng Lý Cao Minh mà cô như thức trắng, hắn cũng nhận ra cô vẫn chưa ngủ thì nhíu mày lên tiếng.
"Em sao không ngủ đi? Suy nghĩ gì mà giờ này em chưa ngủ nữa?"
Trong lúc đang suy nghĩ, cô nghe thấy lời hắn hỏi thì giật mình ngầng mặt nhìn hắn, cô nhìn hắn một hồi lâu rồi như nhớ ra chuyện gì đó, cô lên tiếng hỏi ngược lại.
"Anh, anh có biết Hà Uy đang gặp chuyện gì không?"
"Em suy nghĩ chuyện của Hà Uy sao?"
Lý Cao Minh không mấy ngạc nhiên với câu hỏi của cô vì cứ cách mấy hôm cô lại hỏi hắn câu này. Xem ra Hà Uy với cô chơi chung đã thân thiết hơn trước, và theo hắn đoán thì cũng có thể là do chuyện này mà cô ngủ không yên.
"Vâng, em thấy dạo gần đây cô ấy rất lạ. Nhất là lúc cô ấy gặp Lục Tiêu Hoài, nhìn cô gái rất sợ hãi với cả cô ấy còn hỏi em chuyện của em và bà Nhung nữa. Sao em cứ có cảm giác cô ấy đang gặp một sự cố gì lớn lắm anh ạ!
"
Lý Cao Minh im lặng. Lần nữa nghe thấy cái tên được Lưu Triều Hân nhắc đến, từ lúc Lục Tiêu Hoài xuất hiện ở đây thì mọi sự căng thẳng đều hướng về phía của cậu ta. Giờ đến ngay cả vợ hắn cũng bắt đầu hoài nghi với Lục Tiêu Hoài.
Nhìn sắc mặt hắn có phần thay đổi, cô nhận ra hắn biết chuyện nhưng lại muốn giấu cô. Lưu Triều Hân vội lên tiếng.
"Anh giấu em chuyện gì sao?"
"Chẳng lẽ Lục Tiêu Hoài có liên quan đến Hà Uy thật sao? Rốt cuộc cô ấy đã gặp phải chuyện gì?"
Bị cô hỏi dồn dập khiến hắn hoảng hốt liền vội vàng giải thích.
"Em bình tĩnh lại, chuyện của Hà Uy là chuyện cá nhân, chúng ta không thể nào can thiệp vào được nên em cứ xem như không thấy không quan tâm đi!
"
"Nhưng mà.
"
"Anh biết em quan tâm cô ấy nhưng chuyện cá nhân là chuyện khó nói khó tâm sự, em không thể nào tìm hiểu được đâu vợ à. Dù em hay anh có biết được câu chuyện đi chăng nữa thì chúng ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không nhận được sự nhờ vả thì khó mà xen vào được. Em cứ nghĩ như vậy là được, đừng quan tâm điều gì thêm!
"
Lý Cao Minh là ông chủ đương nhiên biết toàn bộ thông tin cũng như mọi chuyện có liên quan đến đàn em của mình và Hà Uy cũng là một ví dụ. Hắn biết nhưng hắn cũng đã nhận được câu trả lời cho câu hỏi của hắn đưa ra.
Cô ả muốn tự mình giải quyết, hắn đồng ý và khi đã đồng ý một lời hứa thì với tư cách là một ông trùm dẫn đầu một băng đảng lớn. Hắn chắc chắn phải làm đúng như lời đã nói và sẽ không can thiệp vào chuyện cá nhân của cô.
Còn Lưu Triều Hân, hắn rõ cô hơn ai hết, cô đồng cảm với Hà Uy nhưng đồng cảm không có nghĩa hắn sẽ để cô biết chuyện của Hà Uy, hắn không muốn cô phải dính líu với Lục Tiêu Hoài vì cậu ta mặc dù hắn có quen biết nhưng không phải người tốt lành gì.
Nếu hắn để cô rơi vào tầm mắt của Lục Tiêu Hoài thì chắc chắn mớ rối này sẽ khó gỡ hơn chuyện của Bà Nhung và Bách Nhiên rất nhiều. Vì vậy từ đầu đến cuối, hắn chỉ khuyên cô đừng nên dây và loại người đó.
Lưu Triều Hân nghe xong cũng không nói gì thêm, cô nhắm mặt lại vờ như ngủ nhưng trong tiềm thức cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Hà Uy. Cô không bao đồng và không phải người cố chấp, chỉ là cô thấy Hà Uy khá giống cô nên thấy thương mà thôi.
Và rồi thời gian vẫn cứ trôi qua sau vài ngày. Lưu Triều Hân cũng không gặp Hà Uy nữa nên chuyện kia cũng dần quên béng đi vì mớ công việc hắn giao cho là quá nhiều, cả hai vợ chồng làm việc tất bật mà phải để lại bé Cam cho bà Lê trông nôi, cô thấy cũng thương con nhưng biết làm sao bây giờ, cô không thể mang co theo được nữa.
Tần suất bà Lê trông cháu dần tăng lên cùng với số công việc dần quay về ổn định, không nhiều cũng không ít vì thời gian qua Lý Cao Minh hắn nghỉ rất nhiều nên số công việc cộng dồn lại tăng lên, nay có cô phụ giúp nên mọi thứ cũng bắt đầu quay về quỹ đạo của nó.
Sau một buổi chiều làm việc vất vả, Lưu Triều Hân mệt mỏi ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, trên tay cầm một chiếc bánh quy ăn lót dạ, đối diện là bà Lê cùng đứa con trai thân mến của hai vợ chồng.
Đôi mày nhíu lại, bà Lê đanh giọng trách mắng hai người họ.
"Hai đứa tụi con đó, sao không lo chăm con chăm cái gì hết mà cứ lao đầu vô mớ công việc này hoài vậy? Tụi bây để bà già này chăm con cho tụi bây đến khi tao xuống lỗ luôn hay gì?"
Lưu Triều Hân và Lý Cao Minh bị chửi cho vuốt mặt không kịp, cả hai người cũng không muốn để bà ấy chăm con giúp nhưng hắn không rảnh, cô cũng không rảnh nên chỉ còn một mình bà ấy là rảnh nên mới nhờ trông giúp mà thôi.
Lý Cao Minh đi đến bế con trai từ tay bà Lê rồi lên tiếng.
"Dì à, do tụi con dạo này bận công việc nhiều quá nên không thể chăm con được. Dì trông giúp con rất lấy làm biết ơn nên dì đừng mắng nữa!
"
"Con đó Cao Minh! Được mỗi cái miệng là giỏi, thế hai đứa bây lo làm việc rồi cái thiệp cưới của tao đâu?"
Bà Lê đập bàn lên tiếng khiến cô ngơ ngác.
"Thiệp cưới gì ạ?"
Lưu Triều Hân ngơ ngác nhìn sang Lý Cao Minh, đôi mày dần nhíu lại vì biểu cảm trên khuôn mặt hắn như đang cố cười gượng trước ánh mắt thăm dò của cô.
Lý Cao Minh vừa bị bà Lê chèn ép lại thêm ánh mắt hoài nghi từ vợ, hắn tay ôm con trai cũng chỉ biết cười gượng.
"Nói lẹ!
"
Bà Lê dần mất kiên nhẫn mà lên tiếng hối thúc. Hắn thở dài, công việc nhiều quá khiến hắn cũng quên mất việc viết thiệp cưới gửi cho bà Lê, váy cưới còn chưa nhận thì thiệp cưới hắn để để tâm đến.
Nhưng trong lòng nghĩ là thể chứ ngoài mặt hắn bị sức ép của bà Lê làm cho bối rối, hết cách để chữa cháy hắn chỉ có thể lên tiếng.
"Tôi hứa sẽ có thiệp cưới cho dì nên dì đừng lo lắng, sắp đến bọn họ còn phải nhờ dì trông cháu một chút nữa nên nếu dì muốn có thiệp cưới thì dì thoa hiệp với việc trao đổi này đi!
"
"Thằng cháu trời đánh!
!
"