"Thôi được rồi, dù sao mày cũng đã có mặt ở địa bàn của tao thì tao cũng nên tiếp đãi mày một chút chứ nhỉ? Chẳng phải mày muốn tìm con trai sao, tao đưa mày xuống dưới tìm nó nhé?"
Nghe thấy lời gã ta nói, đầu hắn căng hơn dây đàn mà nhìn người phụ nữ mặc đồ đen cùng chiếc khẩu trang che một nửa khuôn mặt bước về phía trước.
Bách Nhiên đặt tay lên vai cô ta rồi lên tiếng ra lệnh.
"Nguyên Thanh, cô hãy cho Lý Cao Minh xuống dưới đó mà tìm con trai của mình đi!
"
"Tôi hiểu rồi!
"
Nguyên Thanh nhận được lệnh liền tiến đến chỗ của Lý Cao Minh, từ trên túi cô ta lấy một một con dao nhọn hướng về phía hướng.
Lý Cao Minh đã nghe qua cái tên này một lần, Nguyên Thanh là một sát thủ có tiếng của nhà họ Bách, đã có rất nhiều vụ án không tìm ra được hung thủ vì lớp vỏ bọc bảo vệ của nhà họ Bách quá lớn khiến không ai có thể nhìn ra được hung thủ đang đứng ngay trước mắt.
Hắn không có nhiều thời gian nên không muốn trêu đùa chơi giỡn với một nữ nhân, việc của hắn đến đây là tìm con trai và mang con trai về cho vợ mình còn về mặt đánh nhau hắn sẽ không dành thời gian ra để dây dưa.
"Được rồi, để lại cho cô xử lý hắn đấy, tôi đi trước!
"
Nói rồi, Bách Nhiên cùng đàn em bước đi bằng cửa sau nhưng chưa đi được vài bước bọn họ đã phải lùi lại ngược vào bên trong. Hỏa Phượng, Lương Hoàng, Việt Nguyên và Đắc Vũ đều đã có mặt trong kho xưởng cùng hắn.
Những khẩu súng trên tay đã được lên nòng chỉ còn chờ một cái bốp cò mà thôi, cùng với những khẩu súng hướng về phía mình mà đám người của Bách Nhiên không thể rời khỏi nơi này bằng cửa sau của kho xưởng được nữa.
Đồng thời từ phía sau lưng hắn cũng có xuất hiện thêm vài tên đàn em nữa, khoé môi Bách Nhiên cong lên rồi cất lời châm chọc Lý Cao Minh.
"Tao còn ngỡ mày sẽ đến đây một mình đấy, không ngờ mày vẫn hèn nhát như trước mà dẫn theo đám đàn em rẻ mạt của mình đi cùng!
"
"Tao không có thời gian để chơi đùa giống như mày đâu Bách Nhiên, nếu muốn đánh nhau thì người duy nhất tao tiếp chính là mày!
"
Lý Cao Minh không để Bách Nhiên tự cao tự đại quá lâu mà nhanh chóng lên tiếng đáp trả, đàn em của hắn nhiều vô kể thì tại sao hắn còn phải đích thân đánh nhau với một đàn em của người khác cơ chứ.
Bản thân hắn chỉ muốn đánh với Bách Nhiên, thù trước thù cũ đều phải trả đủ cho hết thảy những gì gã ta đã làm với Lưu Triều Hân và con trai của hắn, chưa lần nào hắn quên được cái lần ở bữa tiệc hôm đó.
Lúc đó hắn chỉ hận không thể nào chặt đứt cánh tay đã sờ mó cơ thể của Lưu Triều Hân mà thôi. Nghe lời khiêu chiến của hắn, gã ta không màng để ý mà nói với đàn em.
"Mở đường cho tôi!
"
Đám đàn em dù phải đối mặt với nòng súng đang chĩa đến mình, mệnh lệnh của ông chủ vẫn là trên hết vì thế ngay khi kết thúc lời nói của Bách Nhiên, những tên đàn em đã đi đến trước nòng súng của đám người Hỏa Phượng.
"Không sợ chết sao, súng này bắn là không còn đứng dậy nổi đâu!
"
Hỏa Phượng lên tiếng, một tiếng súng vang lên ngay sau khi cậu ta vừa dứt câu, không để đối thủ nghĩ bọn họ đang dùng đồ giả, Đắc Vũ giơ khẩu súng lên trời rồi nổ súng khiến đồng loạt những người ở đối diện phải giật mình.
Tiếng súng như khởi nguồn của một trận đánh nhau, đàn em của Bách Nhiên cũng không để bị thua kém mà nhanh chóng tấn công vào nòng súng gần nhất, một cước đá văng khẩu súng đang nằm trên tay Hỏa Phượng rơi xuống đất.
Khi khẩu súng rơi xuống đất, một con dao từ trong túi quần được lấy ra rồi rạch một đường lên cánh tay của Hỏa Phượng, cảm giác vừa đau do vật nhọn cứa vào da thịt và một cú đá vào bụng khiến Hỏa Phượng bị đẩy lùi về phía sau, những giọt máu cũng rơi xuống đất.
"Xem ra là phải đánh thật rồi!
"
Lương Hoàng nhíu mày nhìn Hỏa Phượng bị tấn công, khẩu súng trên tay cũng không nương nữa mà liền nhắm vào người ở đối diện rồi nổ súng, tiếng súng cùng tiếng đánh nhau vào vọng ra tận bên ngoài.
Lưu Triều Hân ngồi trên xe không khỏi lo lắng khi thấy đàn em cứ liên tục chạy vào bên trong mà không biết mọi thứ bên trong đang xảy ra chuyện gì. Bên này, Lý Cao Minh lại phải đối mặt với sát thủ ưu tú của Bách Nhiên.
Nguyên Thanh trên tay cầm một con dao dao nhọn hướng về phía hắn nhưng hắn đều có thể nhẹ nhàng né được, so với một sát thủ thì Lý Cao Minh hơn cô ta rất nhiều, tận dụng cơ hội tìm ra được điểm yếu của Nguyên Thanh.
Lý Cao Minh không nể nang là phụ nữ mà dùng tay giữ chặt cổ tay của cô ta rồi siết chặt, bàn tay lực siết quá lớn mà đánh rơi con dao xuống đất, đồng thời hắn cũng nhanh chóng quật ngã Nguyên Thanh xuống đất.
Từ tấn công trở thành phòng thủ, con dao giờ lại đang nằm trong tay của hắn, khoảng cách giữa đầu lưỡi dao với lớp da thịt ở cổ là rất gần, chỉ cần một chút sơ suất thì con dao sẽ cứa vào cổ cô ta bất cứ lúc nào.
"Đừng chơi đùa mạng sống với tôi, tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào tôi muốn đấy!
"
Đối mặt với lời đe dọa của Lý Cao Minh cô ta đều không có lời nào phản kháng mà chỉ nằm yên bất động trên đất. Việt Nguyên nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, nhìn người phụ nữ đang nằm yên bất động anh ta lên tiếng.
"Bách Nhiên chạy thoát rồi, tôi nghĩ ông chủ nên đuổi theo hắn ta. Để mọi việc lại đây cho tôi là được!
"
Nói rồi, một khẩu súng được lấy ra từ trong túi quần của Việt Nguyên chĩa thẳng vào giữa trán của Nguyên Thanh.
"Được!
"
Lý Cao Minh cũng không để thời gian bị lãng phí, hắn nhanh chóng chạy đuổi theo bóng dáng đã khuất dần sau cánh cửa trong sự hỗn loạn của những người khác.
Thấy Lý Cao Minh rời đi trong tầm mắt mà không thể làm gì được, Nguyên Thanh tức giận mà mạnh tay hất văng khẩu súng đang nằm trên trán của mình, tiếng súng vang lên nhưng may mắn viên đạn không nằm ở giữa trán cô.
Việt Nguyên rất ngạc nhiên với cách phản ứng nhanh chóng của cô. Anh cũng từng nghe qua cái danh Nguyên Thanh mà cô ta đã được người trong giới đặt nhưng chưa lần nào được đối đầu với nhau, xem ra hôm nay là có duyên rồi.
"Mau tránh đường!
"
Nguyên Thanh lên tiếng, nhiệm vụ của cô ta là hạ Lý Cao Minh chứ không phải ở đây đánh nhau với đàn em của hắn, đôi mắt tức giận nhìn người đang cản đường mình.
Việt Nguyên nghe vậy thì bật cười.
"Với năng lực của cô thì cũng nên thử so tài với tôi đi, cô không thể nào đánh bại được ông chủ của tôi đâu nên đừng cố chấp!
"
"Nếu không tránh đường thì đừng trách tôi giết chết anh!
"
Việc giết người đối với một sát thủ là chuyện rất bình thường vì đó là nhiệm vụ thường xuyên mà một sát thủ sẽ làm, đứng trước một người đàn ông cô ta không lấy làm sợ hãi mà trong đầu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Bách Nhiên đã giao cho.
Việt Nguyên rất thích những kẻ chưa đánh đã mạnh miệng đe dọa giống như Nguyên Thanh và không để cô phải thất vọng, cả hai đều là cánh tay đắc lực của hai dòng họ khét tiếng trong giới nhưng lại lần đầu đánh nhau nên cũng nên thăm dò đối phương một lúc.
Cuộc chiến gây hỗn loạn cả một kho xưởng rộng lớn khi mà cửa chính và cửa phụ đều đã không thể ra vào được thêm nữa, người bên ngoài vào cũng khó và người ở trong muốn thoát lại càng khó hơn.
Mặt khác, Lý Cao Minh vẫn không ngừng đuổi theo dấu vết của Bách Nhiên đi đến một nhà kho nằm không xa ở xưởng thì bị mất dấu, hắn nhíu mày nhìn vào bên trong kho thì thấy bóng dáng người quen thuộc đang ngồi trên ghế.
"Dì Lê!
"
Bà Lê tay chân bị trói trên ghế, miệng thì bị bịt lại không thể nói năng gì và còn đang ngồi yên bất động khiến hắn thấy rất lo lắng, cả một nhà kho không một bóng người làm hắn thấy kỳ lạ.
Nhưng trước tiên phải cởi trói cho bà Lê rồi hẳn tính tiếp, hắn nhanh chóng cởi trói cho bà Lê mà không quên cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
"Dì Lê, dì tỉnh lại đi! Dì có sao không?"
Bà Lê được hắn đánh thức không lâu sau đó, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng khi nghe thấy giọng nói của cháu trai mà liền trở nên hoảng hốt.
"Triều Hân đâu? Triều Hân đâu rồi, nó có đi theo cháu không?"
Nghe bà Lê hỏi dồn dập, Lý Cao Minh nhíu mày chậm rãi lên tiếng.
"Cô ấy có đi cùng nhưng đang ở trong xe của con.
"
"Đừng, đừng để con bé ở một mình!
"
"Cái gì?"
Thấy bà Lê hoảng loạn khiến hắn thấy rất kỳ lạ, trong đầu như nghĩ ra một điều gì đó mà nhanh chóng kéo bà Lê chạy ra khỏi nhà kho nhưng lại bị chặn với một đám đàn em của Bách Nhiên.
Đúng như hắn đã nghĩ, đây chính là một cái bẫy!
!