Cấm Đoán

Cấm Đoán

Cập nhật: 01/10/2024
Tác giả: Tô Mã Lệ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 13,739
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hiện Đại
Truyện Sắc
     
     

Triệu Cao Hồng tối nay tuy về muộn nhưng rượu vẫn chưa ngấm vào người, tay vẫn cầm một bó hoa hồng đỏ, một chiếc vòng cổ bạch kim, từ trước đến nay ông luôn ra tay hào phóng, sẵn sàng dành thời gian để chọn quà cho phụ nữ.

Vì đêm nay nên ông cố tình mua Viagra, hy vọng có thể kéo dài một chút thời gian để Lê Nghiên cảm nhận được niềm vui.

Chỉ là không ngờ vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Lê Nghiên say khướt và bản thỏa thuận ly hôn, Lê Nghiên đã ký tên, bên cạnh đặt một cây bút.

Rõ ràng đang đợi ông ký tên.

Nghe thấy tiêng động, Lê Nghiên mở mắt nhìn ông, cô tỉnh táo hơn trước một ít, khi thấy bó hoa hồng đỏ trên bàn, mắt cô lại đỏ hoe, cô đứng dậy nói: “Xin lỗi, chúng ta kết thúc đi.

Triệu Cao Hồng biết có lẽ do phương diện kia mình không được nên cô mới đưa ra quyết định này, ông không trách cô, ở độ tuổi của Lê Nghiên, lẽ ra cô nên có một người bạn đời tốt hơn chứ không phải người như ông, tuy sự nghiệp thành công nhưng cơ thể đã thâm hụt từ lâu rồi.

Hơn nữa nếu không phải trước đó cô chia tay với bạn trai cũ thì cô cũng sẽ không lựa chọn kết hôn với ông.

Ông đặt tờ thỏa thuận ly hôn xuống, hỏi cô: “Thử nhìn xem có thích vòng cổ không.

Lê Nghiên không ngờ vào thời điểm này ông vẫn nhớ đến việc tặng quà cho cô. Cô nhìn hoa hồng đỏ trên bàn, chiếc vòng cổ được treo ở chính giữa, cô gật đầu, khàn giọng nói: “Thích, cảm ơn.

“Anh rất thích em.

” Triệu Cao Hồng nhìn cô nói, “Mặc dù anh rất muốn giữ em ở bên cạnh anh nhưng anh tôn trọng quyết định của em, sau này nếu gặp chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh nhé.

“Được.

” Khi Lê Nghiên xoay người đi lên lầu, nước mắt vẫn rơi xuống.

Trong sáu tháng qua, Triệu Cao Hồng rất tốt với cô, mà cô cũng coi ông như một nơi trú ẩn an toàn, thoải mái hưởng thụ sự che chở của ông, nếu không có Triệu Phi Minh, có lẽ cô sẽ thật sự chấp nhận “khuyết điểm” của ông, dành cả cuộc đời ở bên cạnh ông.

Lê Nghiên nói ly hôn thì thật sự ly hôn, sáng hôm sau cô mang theo hành lý rời đi. Khi Triệu Phi Minh ngủ dậy, anh nhìn thấy Triệu Cao Hồng ngồi trước bàn ăn với vẻ mặt cô đơn, điện thoại cứ rung nhưng ông không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ trên bàn.

Dì giúp việc đã nấu xong bữa sáng nhưng không thấy Lê Nghiên xuống lầu ăn cơm, thậm chí còn lên lầu tìm cô, tìm mãi không thấy người đâu thì lại xuống lầu hỏi Triệu Cao Hồng: “Bà chủ đi đâu rồi ạ? Trưa hôm nay bà chủ có về ăn cơm không ạ?”

Cuối cùng Triệu Cao Hồng cũng phản ứng lại, ông cất vòng cổ vào túi, nói: “Không về nữa, sau này không cần phải nấu cơm cho cô ấy nữa đâu.

Triệu Phi Minh ngừng cắn bánh mì, anh không tin được, hai người bọn họ ly hôn vui vẻ như vậy sao?

Anh cứ tưởng rằng tối hôm qua Lê Nghiên chỉ đang diễn, cố gắng lừa sự đồng cảm của anh. Một bàn đồ ăn hôm qua cô nấu là để lấy lòng Triệu Cao Hồng, hy vọng ông giữ cô lại, cuối cùng hai người đạt được thỏa thuận, sau này không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa.

Ai ngờ ngủ một giấc hai người đã thực sự ly hôn.

“Ông chủ, ngày hôm qua vẫn còn một chuyện, tôi không biết mình có nên nói hay không.

” Cô giúp việc do dự một lúc, kể lại chuyện mẹ Giả Nhạc Nguyên, bà Tào Lan Thúy sáng hôm qua đến đây sỉ nhục Lê Nghiên.

Triệu Phi Minh tưởng cô giúp việc cũng bị Lê Nghiên mua chuộc nên vào phòng bật máy theo dõi camera lên, phát hiện cô giúp việc đang nói sự thật, Tào Thúy Lan chửi cô rất nặng nề, nhưng Lê Nghiên từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, cô thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào, cô chỉ lặng lẽ đứng đó, xung quanh là một lớp buồn bã, bi thương bao phủ.

Giống như chấp nhận số phận của mình.

Chẳng trách tối qua cô khóc như vậy.

Triệu Phi Minh cau mày, một lúc sau mới chửi: “Mẹ kiếp, bị người ta chửi như thế không biết cãi lại sao!