Cẩm Lâm

Cẩm Lâm

Cập nhật: 28/12/2024
Tác giả: Cách Lăng Nam
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,111
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

Lâm An hầu vội nói: “Cẩm nhi, mau đến ra mắt Tĩnh Ninh hầu!

Ông biết trưởng nữ của mình rất giống Tô thị. Ngày đầu tiên gặp nàng, chính ông cũng bị dọa đến sững sờ. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ông nhận ra, tuy dáng vẻ giống hệt mẫu thân, nhưng tính cách, khí chất, cách hành xử của nàng hoàn toàn khác biệt.

Chắc là trưởng ca cũng vì lần đầu gặp gỡ, nên mới ngạc nhiên đến vậy.

“Thiếu niên” đối diện cúi người, nhẹ nhàng hành lễ: “Ra mắt Tĩnh Ninh hầu.

Tĩnh Ninh hầu sắc mặt tái nhợt: “Cẩm… Cẩm nhi?”

“Thiếu niên” ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn ông:

“Thưa Tĩnh Ninh hầu, tiểu nữ tên là Như Cẩm, Mộ Như Cẩm.

Trái tim Tĩnh Ninh hầu như một con thuyền gỗ nhỏ, bị cơn sóng dữ đánh tan thành từng mảnh, dư chấn cuốn qua, đến cả một mảnh vụn cũng chẳng còn sót lại.

Như Cẩm…

Đây là cái tên nằm sâu trong ký ức, nhưng chưa từng phai nhòa dù chỉ một khắc.

Gương mặt trước mắt dần trùng khớp với bóng hình người mà ông không dám gặp cả trong mơ, đôi mày, đôi mắt, nụ cười kia, thậm chí cả nhịp điệu khi nói chuyện cũng giống hệt.

Trên thân “thiếu niên” này, ông như nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ chói lóa ba mươi năm trước, thứ từng khiến ông không dám mở mắt nhìn thẳng…

Như Cẩm…

Nàng trở lại thật sao?

“Phụ thân!

Tĩnh Ninh hầu bừng tỉnh, thấy con trai mình đang nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu, còn Lâm An hầu cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Ông không còn là Tiêu Trường Canh ba mươi năm trước, người chẳng thể che giấu được cảm xúc. Giờ đây, ông là Tĩnh Ninh hầu quyền thế ngút trời, thậm chí xứng đáng với hai chữ “lão luyện”.

“Thì ra là Cẩm nhi, nhìn thấy cháu khiến ta nhớ tới cố nhân, nhất thời xúc động, e rằng đã khiến cháu chê cười.

Tĩnh Ninh hầu quay đầu, vỗ vai Tiêu Húc: “Cẩn thận một chút, đi đi!

Tiêu Húc gật đầu: “Vâng!

Hắn len lén liếc nhìn vị hôn thê của mình, tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng rồi chạy đến bên Thái tử.

Thái tử Lý Tiêu chú ý đến động tĩnh bên này, thấy biểu đệ đỏ mặt đi tới, không nhịn được trêu ghẹo: “Lâm An hầu dẫn đến đây chẳng phải đại tiểu thư Mộ gia sao? Thế nào? Nhìn thấy vị hôn thê nên ngượng rồi à?”

Tiêu Húc ngượng ngùng: “Điện hạ đừng trêu ta nữa, mau đi thôi, mọi người đều xuống rồi!

Thái tử thấy vậy càng cười to hơn: “Nhìn ngươi cười ngọt ngào như vậy, xem ra đại tiểu thư Mộ gia không chỉ tài năng xuất chúng, mà còn là một mỹ nhân.

Hắn khoác vai Tiêu Húc, vừa đi xuống vừa nói: “Vậy huynh đây sẽ chờ uống rượu mừng của ngươi!

Giọng nói của Thái tử không to không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai Lý Độ.

Hắn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm nhìn phong cảnh xa xa, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu. Để xua tan cảm giác khó chịu đột ngột ấy, hắn lấy một miếng bánh táo đỏ cho vào miệng.

Thời tiết lạnh giá, bánh khi được mang lên còn nóng hổi, giờ đã nguội ngắt.

“Thật đắng!

Bên tai vang lên giọng nói ngạc nhiên của thiếu nữ: “Rất ngọt mà!

Lý Độ quay đầu, thấy Như Cẩm cũng đang ăn bánh táo đỏ. Nàng ăn rất ngon lành, khóe miệng còn dính chút vụn bánh.

“Cô…”

“Ừm?”

Lý Độ đưa tay chỉ lên khóe miệng mình: “Ở đây, cô bị dính rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, thiếu nữ vươn đầu lưỡi nhỏ xinh, liếm một vòng quanh khóe môi, rồi hỏi hắn: “Giờ thì sao?”

Lý Độ…

“Không còn nữa.

Hắn mang danh “khắc” hôn thê, để tránh những phiền toái không cần thiết, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với các quý nữ trong kinh thành. Dẫu vậy, cũng đã sống đến ba mươi tuổi, những nữ tử từng gặp qua không phải là ít.

Thế nhưng, hắn chưa từng gặp một cô gái nào giống như nàng...

.

“Ngươi…”

“Ừm?”

“Không có gì.

Lý Độ rất muốn nhắc nhở Như Cẩm rằng, đây là yến tiệc do thiên tử tổ chức, bốn phía toàn là trọng thần triều đình, người ngồi cạnh bên lại chính là tương lai nhạc phụ của nàng, cử chỉ hành vi cần phải đoan trang lịch sự.

Những hành động nhỏ như lè lưỡi, nếu để người khác nhìn thấy, e rằng sẽ không tốt cho nàng.

Nhưng nghĩ đến việc giữa hắn và nàng chẳng qua cũng chỉ vài lần gặp gỡ, không phải thân thích, cũng không tính là bạn bè, những lời này lại không tiện nói ra.

Như Cẩm đảo mắt nhìn xung quanh: “Phụ thân? Công chúa Thanh Di không tới sao?”

Lúc này, đội ngũ chuẩn bị xuống săn bắn đã tập trung xong dưới lầu, tinh thần mọi người trên lầu đều bị thu hút, bất kể là Tĩnh Ninh hầu hay Lâm An hầu, ánh mắt đều chăm chú nhìn xuống dưới.

Không ai trả lời.

Sau một hồi im lặng, Lý Độ thật sự không đành lòng, khẽ nói: “Công chúa chưa từng bỏ lỡ buổi săn bắn nào, nàng ấy sẽ đến.

Như Cẩm mỉm cười: “Ta đã nói mà!

Lúc này, có cung nhân tiến đến, giọng nói nhẹ nhàng: “Bệ hạ triệu Tĩnh Ninh hầu và Lâm An hầu tới nói chuyện.

Lâm An hầu dịu giọng dặn dò Như Cẩm: “Cẩm nhi, phụ thân đi rồi sẽ quay lại ngay, con nhất định phải nhớ lời ta nói, ngoan ngoãn ở đây ăn uống, xem náo nhiệt thôi.

Như Cẩm gật đầu: “Nữ nhi biết rồi.

Lâm An hầu vội vàng đi theo sau Tĩnh Ninh hầu đến chỗ bệ hạ.

Như Cẩm nhích người về phía trước, gần như ngồi ngang hàng với Lý Độ.

Giữa bọn họ và Tấn vương ngồi bên cạnh, cách nhau đến bốn, năm mét.

Đúng là cơ hội tốt để trò chuyện.

Lý Độ trầm ngâm một lúc, cuối cùng không nhịn được mở lời: “Lần trước ngươi nói sẽ nói cho ta biết làm thế nào chỉ trong một ánh mắt đã nhìn thấu lớp ngụy trang của ta…”

Hắn đã chờ nàng ở Tụ Điệp Hiên suốt hai ngày.

Cảm giác tò mò chờ đợi câu trả lời thật sự khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, thậm chí hai đêm nay cả trong mơ cũng đều thấy nàng.

Như Cẩm ăn xong thêm một miếng bánh táo đỏ.

“Nơi này đông người lắm miệng, không chừng còn có tai mắt hay ám vệ của người khác, ngươi thật sự muốn nói chuyện này ở đây sao?”

Nàng đánh giá Lý Độ một lượt.

Mặc dù hắn đã ba mươi tuổi, hơi già, nhưng chỉ nhìn gương mặt, chẳng qua mới hơn hai mươi. Thời gian dường như đã ưu ái hắn rất nhiều.

Ngũ quan hắn anh tuấn, dung mạo thanh nhã như ngọc, khoác trên mình bộ trường bào màu tím, trông như một vị tiên quân hạ phàm. Nói về diện mạo, trong số bốn công tử kinh thành, hắn hẳn là đứng đầu.

Một người như vậy, lại hóa trang thành một lão bá bốn mươi tuổi dung mạo bình thường. Nếu nói không làm chuyện gì mờ ám, nàng không tin nổi!

Lý Độ trong lòng buồn bực: “Vậy ngươi định khi nào mới nói cho ta biết?”

Đáp án mà hắn khát khao muốn biết khiến hắn như bị lửa đốt trong lòng. Nếu không có câu trả lời, nói không chừng đêm nay, đêm mai, lại sẽ mơ thấy nàng.

Nhưng cứ mơ thấy vị hôn thê của người khác thì ra làm sao đây?

Như Cẩm tiếc nuối thở dài: “Vốn dĩ ta định hôm nay xuống săn, ở trong khu rừng rộng lớn như vậy ngẫu nhiên gặp được ngươi, lúc không có ai sẽ nói vài câu. Như thế chắc không ai nghe lén được, đúng không?”

Lý Độ im lặng một hồi: “Như vậy không hợp lý…”

Hắn dừng lại: “Đao kiếm vô tình, nếu chỉ để nói vài câu, không cần mạo hiểm lớn như vậy.

Như Cẩm nhún vai: “Vậy thì chỉ có thể để dịp khác thôi.

Lý Độ mím môi: “Thật ra công chúa Thanh Di đã đến rồi. Nàng ấy trà trộn vào đội vệ binh của thái tử, giờ này chắc đã vào rừng.

Hắn dừng lại: “Nếu ngươi thật sự muốn xuống săn, cũng không phải là không thể…”

Như Cẩm hơi động tâm.

Những lời dặn dò kỹ lưỡng của Lâm An hầu khiến nàng ngại ngùng không dám lén xuống, nhưng nếu công chúa cũng ở đó, thì đây chính là một cái cớ vô cùng tốt.

Hiện giờ, người trong kinh thành đều biết nàng và công chúa Thanh Di là hảo tỷ muội, nàng lo lắng cho công chúa mà đi theo bầu bạn cũng là chuyện tự nhiên.

Về phần nguy hiểm trong buổi săn, tất nhiên là có.

Nhưng thái tử, công chúa đều đã xuống, có thể thấy công tác bảo vệ ở trường săn hẳn làm rất tốt. Tòa tháp Kỳ Nguyên này không biết mai phục bao nhiêu cung thủ, nếu có kẻ to gan mưu đồ bất chính, chắc sẽ lập tức bị bắn hạ.

Còn lại, chỉ là những con mãnh thú mà thôi…

Lúc này, Lý Độ từ tốn nói: “Ta biết một con đường nhỏ, có thể tránh được tất cả nơi có khả năng nguy hiểm, dẫn đến một nơi an toàn…”

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.

net”