Cẩm Lâm

Cẩm Lâm

Cập nhật: 28/12/2024
Tác giả: Cách Lăng Nam
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,139
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

Lý Độ ngẩn người một lát, rồi hỏi: "Nguyện nghe chi tiết.

"

Như Cẩm cười mỉm, nói: "Lý Độ, da của ngươi trắng sáng, kiểu trắng lạnh, dưới ánh mặt trời còn có thể thấy rõ mạch máu. Nước da này làm ngươi càng thêm phần quyến rũ. Nhìn ngươi đã ba mươi tuổi rồi, nhưng về dung mạo lại không hề thua kém các công tử nổi danh khác ở kinh thành.

"

"Nhưng màu trắng lạnh này giống như con dao hai lưỡi. Nó cũng phóng đại khuyết điểm trên khuôn mặt ngươi, khiến cho những tì vết trở nên rõ ràng hơn.

"

"Ở bên phải khuôn mặt, gần tai ngươi có ba vết rỗ nhỏ, xếp thành hình tam giác. Thực ra chúng không quá sâu, nhưng vì ngươi quá trắng nên lại rất nổi bật. Ít nhất, ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy ngay.

"

"Kỹ thuật dịch dung của ngươi quả thực cao siêu, từ trang điểm, trang phục, cho đến cử chỉ đều rất chuẩn xác. Thậm chí, ngươi còn chú ý đến các chi tiết nhỏ như tạo nếp nhăn, đốm tàn nhang trên mặt, ngay cả tay cũng không bỏ sót.

"

"Nhưng ngươi lại quên lấp đi những vết rỗ.

"

Ngón tay của Lý Độ vô thức sờ lên mặt bên phải, lẩm bẩm:

"Vết rỗ?"

Quả nhiên, gần tai bên phải, hắn sờ thấy ba vết lõm nhỏ. Cảm giác lạ lẫm khiến hắn sờ đi sờ lại nhiều lần mới xác định được vị trí.

Thật sự là hình tam giác.

Phải nói rằng, trước giờ Lý Độ chưa từng chú ý tới sự tồn tại của những vết rỗ này trên mặt mình. Đây là tì vết nhỏ tới mức có thể bỏ qua, nhưng bây giờ, nó lại trở thành sơ hở để người khác nhận ra sự ngụy trang của hắn.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Ngươi đã biết ta là ai từ khi ở ngoại ô kinh thành? Trước đó, ngươi hẳn chưa từng gặp ta, đúng không?"

Như Cẩm gật đầu: "Ông chủ Đồ diễn không tốt. Hễ có quyết định nào cần đưa ra, ánh mắt hắn luôn hướng về phía ngươi. Vì vậy, ta biết ngươi mới là người đứng đầu đoàn thương buôn.

"

"Còn làm sao ta đoán được ngươi chính là Khắc Vương...

.

"

Nàng đột nhiên tiến sát về phía trước.

Tim Lý Độ như con nai nhỏ chạy loạn, đập "thình thịch" không ngừng: "Ngươi.

.

. Ngươi định làm gì?"

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Nàng lại đã có hôn ước. Nếu để người ta dị nghị, dù hắn có muốn chịu trách nhiệm cũng không thể.

Trong lúc đầu óc rối bời, ánh mắt khinh miệt của nàng như một gáo nước lạnh dội vào.

"Ngươi nghĩ gì vậy?"

Như Cẩm thản nhiên giật miếng ngọc bội từ thắt lưng hắn: "Tiết lộ thân phận của ngươi chính là món trang sức ngươi mang hôm đó.

"

"Ngọc Kỳ Lân Vạn Phúc rất hợp với thân phận của ngươi, nhưng hôm đó ngươi lại đeo một chiếc ngọc Hồ Lô Trường Sinh. Loại hoa văn này thường dùng cho ngọc bội tặng trẻ sơ sinh.

"

"Người ta vẫn nói, trẻ nhỏ không nên đeo trang sức quá quý giá, sợ hao tổn phúc khí. Vì vậy, trẻ con nhà thường dân chỉ đeo đồ bằng vàng bạc. Nhưng chiếc ngọc Hồ Lô Trường Sinh của ngươi lại được làm từ dương chi bạch ngọc, tuy không phải cực phẩm nhưng điêu khắc tinh xảo, giá trị không nhỏ.

"

"Kiểu dáng của ngọc bội này thuộc thịnh hành ba mươi năm trước. Ngày nay đã không còn phổ biến nữa. Một người sinh ra ba mươi năm trước, lại là quý tộc cần phải ẩn danh dịch dung để hoạt động.

.

. Đoán thử xem là ai?"

Thực tế, món quà đầy tháng mà nàng từng tặng chính là nguyên nhân nàng nhận ra thân phận của Lý Độ. Nhưng những điều nàng nói cũng không phải không có lý.

Sắc mặt Lý Độ thay đổi: "Ta.

.

. sơ suất rồi.

.

.

"

Chiếc ngọc bội đó hắn tùy tiện mang theo, chỉ vì thích kiểu thắt dây lạ mắt, thêm vào đó sợi dây đã nhuốm màu thời gian, mang cảm giác cũ kỹ, hợp với thân phận thương nhân hơn.

Không ngờ rằng.

.

.

Hắn cau mày: "Ngươi đứng xa như vậy mà cũng nhìn rõ hoa văn trên ngọc bội sao?"

Như Cẩm cười hì hì: "Điểm đặc biệt của ta không chỉ có thế! Ví dụ như ta biết ngươi đang điều tra chuyện của người Yến, nhưng chưa tìm ra manh mối.

"

Nàng nhìn hắn, nói: "Lý Độ, ngươi có muốn làm bạn với ta không? Bất kể ngươi muốn làm gì, ta đều có thể giúp.

"

Dù là giúp hắn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình.

.

.

Ánh mắt Lý Độ khẽ dao động: "Vậy ngươi muốn gì?"

Cô gái trước mắt đã nhìn thấu sự ngụy trang của hắn, nhưng nàng giữ bí mật và còn chỉ ra sơ hở cho hắn.

Chứng tỏ nàng không phải kẻ địch.

Nhưng một người xa lạ làm sao có thể giúp hắn vô điều kiện? Chẳng lẽ là vì thích hắn?

Hắn muốn biết lý do.

Như Cẩm mỉm cười: "Ta tất nhiên không phải không có mục đích. Thứ ta muốn, nhiều lắm.

"

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh: "Ta muốn quyền lực, của cải và tự do.

"

Lý Độ.

.

.

Quyền lực và của cải còn có thể hiểu được, nhưng lại đi hỏi một người không có tự do để đòi tự do.

.

. Cô gái này chắc chắn có vấn đề.

"Hãy quay về thôi. Cẩn thận, có khi chẳng ai nhận ra chúng ta từng rời đi.

"

Nói rồi, Lý Độ quay người chuẩn bị tháo dây cương cho Phi Vân.

Như Cẩm kéo tay áo hắn lại: "Ta nói nghiêm túc đấy.

"

Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn: "Lý Độ, ta không muốn sống như tiểu thư Mộ gia, càng không muốn gả cho Tiêu Húc làm thê tử.

"

"Ta chỉ muốn sống là chính mình!

"

Chỉ trong mấy ánh mắt trao đổi ngắn ngủi, lòng Lý Độ đã trải qua trăm ngàn suy nghĩ.

"Ta không muốn gả cho Tiêu Húc làm thê tử.

"

Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu và trái tim hắn, dấy lên những đợt sóng cuồn cuộn.

Lâu sau, hắn mới nặng nề lên tiếng:

"Ừ.

"

Như Cẩm nghi ngờ hỏi: "Ừ là sao?"

Lý Độ tháo dây cương, lên ngựa: "Ngươi giúp ta.

"

Như Cẩm vui mừng hẳn lên. Nàng huýt một tiếng sáo, A Hoa liền chạy tới. Nàng nhảy lên ngựa, phi vài bước.

"Lý Độ, ngươi đồng ý làm bạn với ta rồi?"

Sắc mặt Lý Độ điềm tĩnh: "Ừ.

"

Hắn dừng lại một chút: "Ta quả thực đang điều tra chuyện người Yến. Đồng thời cũng đang điều tra cả Tĩnh Ninh hầu và phụ thân ngươi. Nếu ngươi thật sự quyết định đứng về phía ta, thì nhất định không thể để phụ thân ngươi phát hiện ngươi và ta cùng tham gia vào việc này.

"

Như Cẩm gật đầu: "Đương nhiên rồi.

"

Hai người sóng vai cưỡi ngựa một đoạn. Như Cẩm đột nhiên hỏi: "Lý Độ, ngươi không sợ ta là kẻ xấu sao? Sao lại dễ dàng tin ta như vậy? Là vì ta là một nữ nhân xinh đẹp à?"

Nàng đột nhiên tức giận, nói như dạy bảo: "Ngươi như vậy là không được đâu! Nữ nhân càng đẹp thì càng dễ lừa người. Từ xưa tới nay, có biết bao người bị hại bởi nhan sắc! Ngươi tin mỹ nhân như vậy, sẽ chịu thiệt đấy!

"

Lý Độ dừng lại: "Nhan sắc sao có thể hại người? Chỉ là kẻ bị hại bất tài mà thôi.

"

"Nữ nhân xinh đẹp có thể hay lừa người, nhưng có mắc lừa hay không chẳng phải là do mình quyết định sao?"

Hắn ngừng một chút: "Hơn nữa, ngươi quả thật rất xinh đẹp, nhưng trong mắt ta ngươi chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, không tính là nữ nhân.

"

Lời vừa dứt, hắn liền thúc ngựa lao đi.

Như Cẩm lúc đầu hơi tức giận, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực đang bị bó ép mà vẫn nhô lên, không phục nói: "Thân thể này có hơi gầy, nhưng cũng không thể nói ta không phải nữ nhân được, đúng không?"

Nhưng rất nhanh, nàng lại vui vẻ trở lại: "Đứa cháu trai này khá có trách nhiệm, biết không đổ lỗi cho nữ nhân vì sự yếu đuối và ngu ngốc của mình. Thật là một đứa trẻ ngoan!

"

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.

net”