Khổng Dự thoáng vẻ u sầu trong đôi mắt, nhìn về phía Như Cẩm.
Trước mắt hắn, "thiếu niên" này trên mặt vẫn còn vết máu chưa được lau sạch, y phục trên người nhăn nhúm, rách rưới, trông vô cùng lôi thôi. Thế nhưng, nàng lại nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt kiên định, toàn thân toát lên sự tự tin và phấn chấn.
"Ngươi vừa cứu công chúa khỏi móng vuốt gấu đen, chắc hẳn đã mệt mỏi rồi. Giờ nên trở về tháp Kỳ Nguyên, tắm nước nóng, thay bộ y phục sạch sẽ, rồi nghỉ ngơi thật tốt.
"
Hắn khẽ quạt hàng mi, nói tiếp: "Ta, Khổng Dự, chưa từng lợi dụng lúc người khác yếu thế, cũng không làm chuyện thắng chẳng vẻ vang.
"
Lời vừa dứt, "thiếu niên" liền bật cười khúc khích: "Thắng chẳng vẻ vang? Khổng hầu gia tự đề cao mình quá rồi đấy chứ?"
Nàng nhảy phắt lên lưng ngựa, ngẩng cao đầu, từ trên nhìn xuống hắn: "Ta quả thật hơi mệt, nhưng thắng ngươi, đâu phải chuyện khó.
"
Như Cẩm thúc ngựa đến bên cạnh một thị vệ, đưa tay ra: "Cho ta mượn ống tên!
"
Thị vệ đi theo thái tử có ống tên chế đặc biệt, đủ chứa 15 mũi tên. Chưa đợi người thị vệ phản ứng, nàng đã cúi người giật lấy ống tên rồi phóng như tên bắn đi.
Chỉ còn vang vọng bên tai Khổng Dự một câu: "15 mũi tên, bắn xong rồi quay lại, xem ai săn được nhiều, mục tiêu lớn và nhanh hơn!
"
Động tĩnh này kinh động cả thái tử.
Thái tử vội hỏi: "Mộ đại tiểu thư sao lại đi rồi?"
Cứu công chúa là công lao to lớn, hắn vốn định chờ thái y xử lý vết thương cho Bảo Nhi xong sẽ dẫn hai người về tháp Kỳ Nguyên báo cáo phụ hoàng, nhận thưởng. Vậy mà nàng lại bất thình lình rời đi, chẳng phải khiến hắn mang tiếng không tôn trọng ân nhân cứu mạng muội muội sao?
Khổng Dự cười khổ, thưa: "Khởi bẩm điện hạ, Mộ đại tiểu thư muốn cùng ta thi bắn tên.
"
Thật ra, cách cứu người của Mộ đại tiểu thư cũng giống hệt như kế hoạch của hắn. Nhưng trong kế hoạch đó, một người căn bản không thể hoàn thành. Phải cần ít nhất hai, hoặc nhiều người phối hợp ăn ý mới có thể thoát khỏi nanh vuốt gấu mà không bị thương.
Ấy thế mà, Mộ đại tiểu thư một thân một mình lại làm được.
Hắn chỉ vì cẩn thận nên mới thử dò hỏi xem nàng có đồng bọn nào không. Nếu có, tại sao không thể quang minh chính đại đứng ra? Chẳng lẽ vì có ẩn tình gì đó?
Không ngờ lại khơi dậy lòng hiếu thắng của Mộ đại tiểu thư, nhất định muốn quyết cao thấp với hắn ngay tại chỗ...
.
Người ta đã nói đến mức này, nếu hắn không ứng chiến, chẳng phải là con rùa rụt đầu sao?
Khổng Dự xoay người lên ngựa: "Điện hạ, xin hãy cử một đội thị vệ theo sau. Với 15 mũi tên, có thể thu hoạch không ít đâu.
.
.
"
Thái tử nhìn bóng lưng Khổng Dự vội vã rời đi, cười nói với Tiêu Húc: "Vị hôn thê của ngươi thật thú vị.
"
Giọng điệu hắn mang ý tán thưởng: "Phụ hoàng từ trước đến nay không tiếc lời khen ngợi nữ trung hào kiệt. Mấy lão thái quân từng ra chiến trường trong triều cũng thường được phong thưởng. Mộ đại tiểu thư văn tài xuất chúng, võ lược hơn người, lần này lại cứu được Bảo Nhi, phụ hoàng nhất định sẽ hậu thưởng!
"
Trong lòng Tiêu Húc bỗng thấy ngổn ngang trăm mối.
Vị hôn thê tài giỏi như vậy, hắn đương nhiên mừng rỡ.
Nhưng nàng rõ ràng biết hắn cũng có mặt, vậy mà không hề chào hỏi, chỉ chăm chăm đòi thi bắn tên với Khổng Dự. Hiếu thắng là chắc chắn, mà dường như nàng cũng chẳng bận tâm đến hắn chút nào.
.
.
Nàng muốn tìm người so tài cưỡi ngựa bắn tên, chẳng lẽ hắn không được sao?
Hắn là vị hôn phu được chỉ phúc vi hôn của nàng, cũng là một trong bốn công tử lừng danh kinh thành. Xét về dung mạo, tài hoa hay xuất thân, điểm nào hắn cũng không thua kém Khổng Dự. Về cưỡi ngựa bắn tên, hắn tự tin mình còn vượt trội hơn.
Thế mà từ đầu đến cuối nàng lại không nhìn hắn lấy một lần.
.
.
Thật ấm ức quá!
Tiêu Húc mím môi, nói với thái tử: "Điện hạ, để ta đích thân dẫn một đội thị vệ theo Mộ gia muội muội.
"
Nếu nàng không muốn cùng hắn thi tài, vậy hắn sẽ giúp nàng thu nhặt con mồi. Dù thế nào, cũng phải để nàng nhớ đến hắn, Tiêu Húc!
Dẫu cách lần đi săn trước của Như Cẩm đã ba mươi năm, nhưng may mắn thay, với một ngọn núi rừng, ba mươi năm chỉ là thoáng chốc. Địa thế, địa hình của khu săn bắn Đông Sơn gần như không thay đổi.
Điều này đồng nghĩa với việc, sự phân bố động vật trong rừng cũng không khác biệt nhiều so với ký ức của nàng.
Trong khu săn bắn, các loài từng xuất hiện bao gồm gấu đen, sói, hổ, báo là những loài dữ tợn, cũng có hươu sao, cáo rừng nhanh nhẹn, linh hoạt. Như lợn rừng, gà rừng, thỏ rừng thì dễ săn hơn cả.
Một mình Như Cẩm không muốn liều mạng với thú dữ, lại thêm nàng khao khát săn được một con hươu để cùng Thanh Sơn chia sẻ thịt, nên rất nhanh đã xác định mục tiêu.
Bỗng nhiên trong rừng vang lên tiếng động, nàng giương cung bắn một mũi tên, trúng ngay.
Chạy lại xem, hóa ra là một con lợn rừng.
Lại thấy bóng cây lay động, thêm một mũi tên bắn ra, chỉ là một con gà rừng.
Như Cẩm liên tiếp bắn vài mũi, thu hoạch được đều là những con mồi nhỏ.
"Không đúng, ta nhớ rõ ở khu vực này hươu sao xuất hiện rất nhiều. Trên mặt đất còn có dấu chân hươu mà, sao lâu vậy rồi vẫn không thấy con nào? Chẳng lẽ đã bị người khác bắt trước rồi?"
Bên tai bỗng vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ: "Đúng là một cô nương ngốc! Hôm nay có nhiều người vào rừng thế này, mà hươu lại là loài nhạy cảm, dễ hoảng sợ nhất. Chúng đã trốn kỹ từ lâu, làm sao còn chạy lung tung trước mặt ngươi được?"
Như Cẩm quay đầu, thấy Lý Độ vận áo bào tím từ trong rừng thong thả bước ra.
"Hả? Ngươi chẳng phải đã về tháp Kỳ Nguyên rồi sao?"
Lý Độ mím môi, đôi mắt đen như biển sâu: "Lẽ ra nên về rồi, nhưng trước khi đi lại nghe nói có một cô nương ngốc nghếch đòi so tài bắn tên với người khác.
"
Như Cẩm vội nói: "Ta chắc chắn có thể thắng nên mới so với hắn.
"
Lý Độ nhướng mày: "Ồ? Ngươi chưa từng thấy Khổng hầu bắn tên, làm sao khẳng định thắng được hắn?"
Như Cẩm hừ một tiếng: "Ngón tay hắn mảnh khảnh, yếu ớt, lòng bàn tay và hổ khẩu không có vết chai dày. Dáng cưỡi ngựa cũng chỉ đẹp mắt mà thôi, chẳng thực dụng chút nào. Ta đoán, hắn có lẽ biết cưỡi ngựa bắn tên, nhưng tuyệt đối không phải cao thủ.
"
Lý Độ thong thả đưa tay ra, lật qua lật lại một cách nhàn nhã.
"Ngón tay ta cũng mảnh khảnh, lòng bàn tay và hổ khẩu không có vết chai, nhưng ta có thể bắn trúng chim bay, mũi tên nào cũng chuẩn xác vào tâm điểm.
"
Như Cẩm ngẩn ra.
Nàng vừa rồi còn tiếc nuối vì xem nhẹ Lý Độ, giờ lại phạm sai lầm y như vậy lần thứ hai.
"Khổng hầu.
.
. rất lợi hại sao?"
Ánh mắt Lý Độ trầm xuống: "Ngươi đang hỏi tài bắn cung của hắn? Vậy thì ta không rõ. Nhưng nếu ngươi hỏi về bản thân Khổng hầu, thì hắn quả thực vô cùng lợi hại.
"
Hắn ngừng một chút: "Hắn năm nay mới 17 tuổi, hơn ngươi không bao nhiêu. Nhưng ngoài việc là hầu gia trẻ tuổi nhất Đại Càn, hắn còn là mưu sĩ của thái tử. Tương lai nếu thái tử lên ngôi, hắn sẽ là thừa tướng không ai sánh được. Con người này tâm tư sâu sắc, không thể đo lường. Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tài năng, đừng nói ta, sợ rằng ngay cả thái tử cũng chưa thể nhìn thấu.
"
Như Cẩm im lặng một hồi. Hình như.
.
. đúng là nàng đã quá xem thường hắn.
.
.
Nếu nàng có thể đảm bảo thắng không chút sơ sót, thì đương nhiên có thể khiến Khổng hầu câm miệng, không thể truy cứu vụ cứu công chúa có phải chỉ một mình nàng làm hay không.
Nhưng nếu thua, vậy thì.
.
.
Nàng ngẩng đầu: "Lý Độ, xin lỗi, ta đã lỗ mãng. Chỉ chút nữa thôi, đã có thể liên lụy đến ngươi.
.
.
"
"Nhưng.
.
.
" Nàng ngừng lại, rồi bất ngờ mỉm cười:
"Ngươi quan tâm ta như vậy, thà chịu rủi ro cũng trở lại giúp ta, ta rất vui đấy!
"
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.
net”