( Chap này xin được gửi tới em @thienhong123 nhé, mong em luôn ủng hộ chị )
.
.
- Sasuke-kun quả thật là giống ba mình ha?
.
Vắt vẻo trên ban công tầng 2, mái tóc hồng nghịch ngợm không ngừng lắc lư theo đầu cô gái nhỏ...
.
.
Chốc chốc.
.
.
.
Những sợi tóc thanh mảnh lại cọ vào ngực, vào tay ai đó.
.
.
.
Đang trầm tư đứng sát cạnh bên.
.
.
.
.
- Cũng rất ngầu này, khó đoán này.
.
.
. - Sakura tiếp tục líu lo - .
.
.
.
.
à, còn cả cái việc chả biết bộc lộ cảm xúc của mình nữa.
.
.
.
.
.
"Hử?"
Nghe đến từ " Chả biết bộc lộ cảm xúc" .
.
.
.
. cậu trai nhà Uchiha cảm thấy như vừa bị cô người thương nhỏ bé chọc vào đúng chỗ ngứa của mình.
.
.
.
Vươn cánh tay to khỏe của mình ra phía trước.
.
.
.
.
Sasuke tóm gọn cái đầu hồng "đáng ghét" vào trong lòng.
.
.
.
.
- Không giống- Anh nói quả quyết, mặt lạnh tanh mặc cho cô gái nhà Haruno kia không ngừng vặn vẹo trong tay mình.
.
.
.
- Ehhhhh.
.
.
.
giống.
.
.
.
giống cực mà. Nhưng .
.
.
. - Bất lực sau khi đã đưa tay đẩy ra nhưng không thành, Sakura gào lên. - .
.
.
. thả em ra trước có được không?
- Không.
- Đi mà, Sasuke-kun.
.
.
- Không.
- Chắc chắn ba anh chả bao giờ kẹp đầu mẹ anh như vầy đâu ha.
.
.
.
. đồ Sasuke-kun độc ác.
.
.
.
.
.
Tí thì phụt cười trước câu nói mang đầy tính trách móc của Sakura.
.
.
.
Sasuke vừa thả lỏng tay ra vừa bâng quơ nhớ lại câu chuyện mà ngài Kizashi đã kể cách đây vài tiếng trước.
.
.
.
Kệ cho cô nàng kia chỉnh lại mái tóc.
.
.
kệ cho cô nàng đó kéo tay anh khoác nhẹ lên vai mình.
.
.
.
Anh đứng yên , mắt hướng về nơi quen thuộc ở cách đó không xa.
.
.
.
Cảm xúc bỗng từ đâu đong đầy trí óc.
.
.
.
.
"Ừ.
.
.
Nghĩ đến.
.
.
Thật hạnh phúc biết bao.
.
.
.
Mẹ.
.
.
.
Và ba nhỉ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"
.
.
.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
Konoha hơn 20 năm về trước.
.
.
.
.
.
- Kizashi-kun.
.
.
. tới đây nhanh.
.
Tiếng gọi trầm ấm đầy gấp rút, vang vọng từ giữa một nhóm người đang mải miết làm việc trên những cây gỗ lớn.
.
.
.
Đáp lại lời nói đó.
.
.
.
Một chàng trai trẻ từ đâu phi ra.
.
.
.
Khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đôi mắt xanh biết ngời sáng lấp lánh.
.
.
Vác 1 túi lỉnh khỉnh đủ các thứ búa kìm trên vai.
.
.
. Cậu trai trẻ bê cả đống ván gỗ phi như bay đến nơi phát ra tiếng gọi.
.
.
.
.
- Của chú tất nhé. - Lau vội mồ hôi trên trán, Kazashi cười tươi với người đàn ông đối diện. - Các chú vẫn làm rất tốt nhỉ?
- Tất nhiên. - Ông chú già cười hiền hậu. Tay vẫn không ngừng bào mỏng miếng gỗ. - Nhưng cần phải nhanh hơn nữa mới kịp được.
- Vậy á. Thế nếu không kịp thì sao chú?
- Nhóc con, nó vớ vẩn nào.
.
. Đoàn chúng ta là gì cơ chứ? Chả phải là đoàn kiến trúc bậc nhất cái chốn ngũ đại cường quốc này sao? - Tiếng "CỐP" rất to vang lên, ông chú già hài lòng nhìn những chiếc đinh hoàn hảo mình vừa đóng. - Mà nghỉ chút đi Kizashi, nhóc vất vả rồi.
- Hầy, cháu vẫn còn tiếp tục được. Chú hơi bị coi thường sức trai hai mươi gần có lẻ của cháu rồi đấy.
- Tinh vi.
- Ơ cái chú này.
.
.
- Bảo nghỉ là nghỉ nhé. Chiều còn đầy việc đấy.
- Hừm.
- Cấm "hừm".
.
. cấm bất mãn nhé.
.
.
.
.
.
Kizashi hậm hực quay mông đi thẳng, không dám "Hừm" thêm nhát nào nữa.
.
.
.
.
Gì chứ.
.
.
.
Chú Tai ấy.
.
.
. hiền thì hiền thế nhưng tốt nhất là đừng nên chọc điên.
.
.
.
Hậu quả từ cái tính nhây bựa sau khi trêu chú ấy cách đây 2 năm trước.
.
.
. Kizashi đã nếm đủ và quyết tâm "ghi lòng tạc dạ" rồi.
.
.
.
Đã thế, vì công trình lớn này.
.
.
.
Chú ấy cũng đã thực sự rất vất vả.
.
.
.
.
Chọn một góc khuất nơi không có nhiều tiếng ồn.
.
.
.
Chàng trai có mái tóc hồng đậm cá tính nằm ngả xuống hiên nhà rộng lớn.
.
.
.
Đôi mắt xanh xoáy sâu vào không gian trước mặt.
.
.
.
.
- Uchiha.
.
. quả thật rất lớn nhỉ?
.
Đã từng nghe danh từ lâu.
.
. Nhưng phải tận mắt đến ngôi làng này, vào khuôn viên gia tộc này.
.
.
.
Thì mới có thể biết được độ vĩ đại của nó.
.
.
.
.
Mải mê ngắm nhìn mọi thứ.
.
.
.
. Kizashi bỗng cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
.
.
Cơn buồn ngủ kéo đến.
.
.
. dần dần kéo chàng trai trẻ tuổi vào giấc ngủ.
.
.
.
Để rồi khi gần như đã say giấc.
.
.
.
Thì tiếng nói giận dữ từ đâu đó phát ra và .
.
.
. phá tan tất cả.
.
.
.
.
.
- BA MẸ DẸP CÁI VỤ XEM MẮT ẤY ĐI.
.
Một bóng người lao nhanh ra khỏi căn nhà to nhất tộc.
.
.
. bực dọc tiến đến góc nhà kho gần đó.
.
.
Vừa đi, đôi mắt đen của người đó vừa cau lại.
.
.
. sắc lạnh, đáng sợ vô cùng.
.
.
.
.
- Quá lắm rồi. - Đấm 1 nhát thật mạnh vào cái cây ngay cạnh, quai hàm đẹp đẽ của người đó cứng lại.
. - Tại sao lúc nào cũng vướng phải lũ con gá.
.
.
.
.
.
Chưa kịp nói hết câu.
.
.
.
.
Chàng trai trẻ nhà Uchiha bỗng im bặt.
.
.
.
Nhìn không chớp mắt vào thằng con trai tóc hồng đang tủm tỉm cười chữa thẹn kia.
.
.
.
mồm vẫn chưa thể đóng lại được tử tế.
.
.
.
.
.
- Hi, đằng ấy.
.
.
. - Kizashi nói lớn, cảm thấy có gì đó "không lành" sắp xảy ra.
* tiếng bước chân đi tới.
.
.
.
*
- Tôi chỉ tình cờ nghỉ trưa ở đây thôi, đi ngay ấy mà .
.
.
.
* tiếng bước chân đi tới nhanh hơn*
- Ấy ấy.
.
.
. đằng ấy từ từ thôi.
.
.
. Còn về vụ đằng ấy vừa nói ý, tôi chưa nghe thấy đâu.
.
.
. Thề!
!
!
!
!
.
Bịch.
.
.
.
.
.
Sau cái từ "Bịch" đó.
.
.
.
Kizashi đã có thể hiểu rằng.
.
.
Thề thốt với gã trai trẻ này là vô ích.
.
.
.
.
.
Và để bảo toàn tính mạng của mình.
.
.
.
.
Cách tốt nhất là đứng yên và " hổ báo" lại với tên người đáng sợ kia.
.
.
.
.
.
- Thế giờ đằng ấy muốn gì? Đánh nhau à?
- Ngươi .
.
.
.
.
.
Vẫn túm chặt cổ áo kẻ đáng ghét kia .
.
.
.
.
Chàng trai Uchiha gầm lên.
.
.
.
Ánh đỏ sáng rực trong đôi mắt.
.
.
.
.
.
.
.
- Ngươi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
là thằng quái nào vậy?