“Sao cậu lại đến đây nữa?”
Vương Hạo Nhiên đứng dựa vào chiếc motor hầm hố, vẻ ngoài thu hút khá nhiều người qua đường, đang giơ tay vẫy vẫy với cô.
“Lần trước có việc đột xuất phải về lại Giang Châu mà không báo cho cậu biết, có giận tôi không?” Vương Hạo Nhiên quan tâm hỏi.
Diệp Tĩnh mặt không cảm xúc: “Cậu cảm thấy tôi có để ý không?”
Vương Hạo Nhiên cũng không phiền lòng, vẫn tiếp tục vui vẻ tiến đến nắm tay cô: “Được rồi mà, sau này có làm gì đi đâu tôi cũng sẽ nói với cậu.
”
Diệp Tĩnh hờ hững tránh né: “Không cần đâu.
”
Cánh tay ngượng ngùng rơi vào không trung, Vương Hạo Nhiên có hơi xấu hổ quẹt mũi: “Thật chẳng nể mặt chút nào.
”
“Trước nay tôi là người thế nào cậu rõ ràng hơn ai hết mà.
”
Vương Hạo Nhiêu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Tĩnh, thở dài một hơi: “Thật sự một chút cũng không có sao, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy…”
Diệp Tĩnh lắc đầu: “Tôi đã từng coi cậu là người bạn thân thiết nhất, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ một ngày nào đó chúng ta sẽ ra nông nỗi này.
”
“Bây giờ chúng ta có thể vẫn trở lại như xưa được mà, chỉ cần cậu quay đầu lại nhìn, tôi vẫn ở đây.
” Vương Hạo Nhiên đỏ mắt nói.
“Được sao? Giữa chúng ta có quá nhiều thứ xảy ra, cậu nghĩ chúng ta có thể giống như trước đây? Cậu không nghĩ đến người đang đứng sau lưng cậu à?” Diệp Tĩnh cười khẩy.
Vương Hạo Nhiên giật mình, hai đầu mày chau lại, từ từ quay người lại nhìn về phía sau.
Tưởng Hạ một thân váy hoa đang ôm một giỏ trái cây đi về phía hai người bọn họ, gương mặt trắng bệch đang cố gắng mỉm cười.
“A Nhiên, em biết ngay là anh ở đây mà.
” Tưởng Hạ nhảy chân sáo chạy đến ôm lấy cánh tay của Vương Hạo Nhiên cất giọng ngọt ngào: “Biết là anh nóng lòng muốn đi tìm bạn cũ, em cũng nhớ Tiểu Tĩnh muốn chết đây, nhưng có thế nào cũng không thể gấp gáp đến mức bỏ quên quà cho cô ấy được.
”
Nói xong Tưởng Hạ nhẹ nhàng đẩy giỏ trái cây nhập khẩu vào tay Diệp Tĩnh.
Vương Hạo Nhiên không chịu được dáng vẻ đóng kịch giả tạo của Tưởng Hạ, ngay lập tức gạt ra, nét mặt ngại ngùng nói lời tạm biệt với Diệp Tĩnh rồi leo lên xe lái đi mất.
Tưởng Hạ ngược lại không hề tỏ ra tức giận, còn vui vẻ lôi kéo Diệp Tĩnh đến quán cafe gần công ty ngồi trò chuyện.
“Lần trước bé con đột nhiên bị sốt cao, tớ không còn cách nào khác đành phải cùng A Nhiên quay về Giang Châu một chuyến…”
Vừa ngồi xuống Tưởng Hạ đã vội vàng thanh minh.
Diệp Tĩnh bật cười, sao tất cả bọn họ đều cứ cố gắng đến trước mặt cô để giải thích vậy nhỉ?
Bộ trên mặt cô viết chữ ba chữ cần muốn nghe hay sao?
“Con cái là quan trọng.
” Diệp Tĩnh nhạt nhẽo phun ra mấy từ.
“Đúng vậy, cậu không biết chứ A Nhiên thương con lắm, vừa mới nghe nói đã vội vàng chạy về, làm tớ cũng cuống cuồng theo.
”
Tưởng Hạ thao thao bất tuyệt, chỉ cần nghĩ đến con trai, đôi mắt cô ta lại sáng lên.
Diệp Tĩnh nhìn đồng hồ, thật sự không muốn ngồi đây nghe Tưởng Hạ nói nhảm nữa liền lên tiếng ngắt lời: “Vậy lần này cậu đến Thương Thành làm gì?”
“Sắp tới hội học sinh của trường trung học Giang Châu có tổ chức một buổi họp lớp ở đây, nghe đâu là chào mừng một vài cựu học sinh xuất sắc của trường trở về nước sau thời gian dài học tập và sinh sống ở nước ngoài, tình cờ năm cuối cấp tớ có tham gia phần biểu diễn của hội học sinh nên được mời đi.
”
Chuyện này Diệp Tĩnh đã nghe Lôi Giai Di nói qua, cũng không có gì quá bất ngờ.
“Cậu nhớ Bùi Thầm không? Sau khi đàn anh Dịch rời đi, cậu ấy được đề cử vào hội học sinh đấy. Hẳn là cậu ta không quên cậu đâu Tiểu Tĩnh, để tớ nói với cậu ấy một tiếng, sau đó gửi thiệp mời cho cậu tham gia buổi họp lớp.
” Vừa nói Tưởng Hạ vừa cầm điện thoại bấm bấm.
Diệp Tĩnh nhíu mày ngăn lại: “Tôi không muốn tham gia, cậu đừng có nói gì với bọn họ.
”
Tưởng Hạ ra vẻ sửng sốt: “Sao vậy, đều là bạn học cũ, nghe nói lần này Bùi Thầm còn liên hệ được rất nhiều bạn học ở nước ngoài bay về Thương Thành tham dự buổi họp lớp này đó, đều là những tinh anh của xã hội, nếu có thể kết thân với bọn họ thì chính là chuyện tốt, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này được, thân là bạn thân của cậu tớ nhất định phải hỗ trợ hết sức.
”
Diệp Tĩnh cười lạnh: “Tưởng Hạ, cậu có ý gì cứ nói thẳng ra, đừng làm bộ làm tịch nữa, tôi không có nhiều thời gian ở đây để nhìn cậu ba hoa.
”
Tưởng Hạ rụt vai, cắn môi nhìn Diệp Tĩnh: “Tớ đã nói rồi mà, tớ cũng chỉ là muốn tốt cho cậu, cho cả ba người chúng ta. Bạn bè ở nước ngoài của Bùi Thầm hẳn là đều là những người thành đạt, có nhà có xe, cậu chỉ cần cố gắng bám vào được một trong số đó, sau này cơm ăn áo mặc không cần phải lo, cũng không cần sớm đi tối về tăng ca hằng đêm thế này. Như vậy, tớ cũng yên tâm mà A Nhiên cũng sẽ không còn khả năng đến quấy rầy cậu nữa. Cậu thấy tớ nói vậy có đúng không?”
“Nói đến cùng cậu cũng chỉ nghĩ cho bản thân, thậm chí vì bảo vệ lợi ích của mình mà cậu quyết tâm đẩy tôi đi thật xa để có thể yên tâm ngon giấc, vậy mà nói là bạn thân, là muốn tốt cho tôi, cậu nói ra lời này không cảm thấy áy náy với lương tâm hay sao?” Diệp Tĩnh chẳng hề nể mặt mà vạch trần đối phương.
Tưởng Hạ không chịu thua gào lên: “Cái đấy còn không phải vì muốn tốt cho chúng ta hay sao? Tớ là bạn của cậu, tớ sẽ không hại cậu, tại sao cậu lại không chịu nghe tớ chứ. Chính cậu mới là người ích kỷ. Cậu cứ thế này, A Nhiên và tớ phải làm sao đây? Con trai tớ phải làm sao đây?”
Tiếng hét của Tưởng Hạ khiến một vài người đang ngồi trong quán cafe bất giác quay đầu nhìn lại.
“Vậy thì đó cũng không phải là lí do mà cậu đổ lỗi cho tôi vì những bất hạnh trong cuộc sống hôn nhân của cậu và Vương Hạo Nhiên. Tôi không liên quan đến các người, mười năm trước tôi đã không muốn dính đến, mười năm sau cũng vậy, cậu ngồi ở đây gào thét như thể tôi là người phá hoại gia đình của cậu là có ý gì, đây là điều mà bạn thân có thể nói với nhau à?”
Diệp Tĩnh không chịu thua, ngay lập tức lớn tiếng mắng trả lại.
Tưởng Hạ đơ người, nhận thấy có nhiều người đã hướng ánh mắt lại đây, cô ta vội vàng bật khóc nức nở: “Tớ xin lỗi, tớ không có ý đó.
”
“Cậu chính là có ý đó, cho nên cậu mới nói những lời đó ra trước mặt tôi ba lần bảy lượt, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi không làm điều gì trái với lương tâm, càng không có bất kỳ động tâm đối với người đàn ông của cậu. Vương Hạo Nhiên có thể là thần trong lòng cậu thì không có nghĩa là cậu ta cũng hoàn hảo trong mắt người khác, đừng có lúc nào cũng nghĩ người phụ nữ nào cũng thèm khát đàn ông nhà cậu. Tôi khinh. Nếu sợ hãi như vậy thì mua xích về mà xích hắn lại, tránh để hắn đi ra ngoài gây họa lung tung cho người khác.
”
Diệp Tĩnh đã muốn nói những lời này từ lâu, hôm nay được dịp xả ra, trong lòng quả nhiên thấy thoải mái vô cùng.
Tưởng Hạ ngồi yên như phỗng trên ghế, nước mắt lưng tròng, không thể nói được lời nào phản bác.
Diệp Tĩnh cũng không nấn ná thêm nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Chân chưa kịp ra đến cửa, lại nghe giọng nói của Tưởng Hạ trầm trầm vang lên: “Cậu vẫn còn độc thân đến giờ, có phải là vẫn còn vương vấn người kia?”
“Hả? Gì cơ?” Diệp Tĩnh không hiểu quay lại.
Tưởng Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự dò xét: “Nếu không phải thì tại sao cậu lại không chịu kết giao với người khác, còn cặm cụi làm một nhân viên quèn ở đây?”
Diệp Tĩnh tức quá hóa cười: “Cậu đang nói điên nói khùng gì ở đây thế?”
Tưởng Hạ làm ra vẻ thông cảm, chân thành khuyên nhủ: “Tiểu Tĩnh, tỉnh táo lại đi, người ta không cùng thế giới với cậu đâu, cậu có chạy theo đến mãn kiếp cũng không bám được dù chỉ là gót chân của anh ta. Huống chi bên cạnh người đó từ trước đến nay đã có một người con gái hoàn hảo xinh đẹp như vậy, cậu lấy cái gì để đấu với người ta đây, nghe lời tớ, bỏ đi, tớ nhất định sẽ kiếm cho cậu một nơi chốn thật tốt.
”
“Điên khùng, tôi quả thật không thể nào nói chuyện với cậu được nữa.
”
Diệp Tĩnh rảo bước nhanh ra ngoài, cánh cửa sau lưng nhanh chóng đóng lại, để Tưởng Hạ một mình thẫn thờ ngồi bên trong.
Tuy vậy, không phải những lời của Tưởng Hạ không tác động đến Diệp Tĩnh.
Diệp Tĩnh không phủ nhận, cô cũng từng đem lòng yêu thích Dịch Cảnh, nhưng đó chỉ là tâm tình của thiếu nữ, cũng chẳng phải sâu đậm đến mức không phải người đó thì không được.
Chỉ là bao nhiêu năm nay, cô đã quen với cuộc sống cô độc, cảm thấy bản thân của mình không có người bên cạnh cũng không sao, không nghĩ đến lại khiến cho nhiều người hiểu lầm như vậy.
Tưởng Hạ đã nghĩ như vậy, không biết về phía Lôi Giai Di thì sao?
Diệp Tĩnh bật cười, đến mức này thì có lẽ cô cũng nên suy tính cho bản thân một chút thôi.
Dù gì đi nữa, Tưởng Hạ cũng nói đúng ở một chỗ, nếu cô thật sự có bạn trai, chắc hẳn rằng mấy người đó sẽ không tìm cô gây rối nữa, có phải không?
Nghĩ như vậy, Diệp Tĩnh với tay lấy điện thoại, mở giao diện tin nhắn bấm xuống.
Bên đầu kia rất nhanh đã đáp lại.
Sáng nay, vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh xuất hiện ở văn phòng, Ninh Sương đã vội vàng phóng qua ngắm nghía: “Chị Tĩnh, sao hôm nay chị lại ăn diện khác lạ như vậy?”
Khác với những bộ đồ công sở ngày thương, hôm nay Diệp Tĩnh khoác lên mình một chiếc váy vải tweed ngắn ôm sát người màu xanh bạc hà thời thượng, trên cổ là một chiếc choker ngọc trai, dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng đính đá hoàn thiện cho một set đồ thanh lịch nhưng đầy quyến rũ.
“Rất đẹp, tôi đã nói là cô mặc bộ này là perfect 100% mà.
”
Chu Anh hài lòng bước đến đi một vòng quanh Diệp Tĩnh.
Ninh Sương không nhịn được, chỉ vào bộ váy mà Diệp Tĩnh đang mặc hỏi: “Cái này…là chị Anh Anh cho chị Tĩnh sao?”
Đây chính thiết kế mới nhất của một nhãn hiệu thời trang trong nước, tuy không đắt đỏ bằng những nhãn hàng xa xỉ phẩm của nước ngoài nhưng rất được lòng giới mộ điệu thời trang, nhiều ngôi sao cũng từng ưu ái diện trang phục của thương hiệu này, mà bộ váy Diệp Tĩnh đang mặc chính là hàng bán chạy nhất hiện nay, có muốn mua cũng không được, thông báo sold out đã được đăng tải trên mọi mặt trận.
Ninh Sương vô cùng ganh tỵ nhưng không biết làm sao chỉ có thể ngọt nhạt khen lấy lòng: “Mắt nhìn của chị Anh đúng là rất tốt, chị Tĩnh mặc bộ này thật sự quá đẹp, nếu gặp bên ngoài em thật sự không nhận ra luôn đấy.
”
“Cám ơn.
” Diệp Tĩnh hờ hững đáp.
“Có điều, hình như chị Tĩnh không quen với kiểu trang phục như thế này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái tự nhiên, phải không ạ?”
Ninh Sương cười giả lả quay sang nói với Chu Anh: “Chị Anh Anh, chị xem, đẹp thì có đẹp nhưng mà không hợp thì vẫn là không hợp, không bằng để em thử xem thế nào, size của em và chị Tĩnh tương tự nhau đấy.
”
Diệp Tĩnh và Chu Anh làm sao không nghe ra được ẩn ý của Ninh Sương, cô ta vừa nhìn thấy đã thích bộ váy này rồi, Chu Anh có thể hào phóng cho Diệp Tĩnh, tại sao lại không thể cho cô ta.
“Không đấy.
” Chu Anh thẳng thắn từ chối, chẳng hề nể mặt chút nào.
Ngay lúc đó Lạc Vĩ lại bước vào, vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh đã ngẩn người thốt lên: “Chị Tĩnh, hôm nay chị đẹp quá.
”
Diệp Tĩnh nhân cơ hội tạt thêm một gáo nước lạnh vào mặt Ninh Sương: “Cô thấy đây, ai cũng nói là tôi mặc bộ này rất đẹp, không có gì là không hợp ở đây cả. Cô có phải nên kiểm tra lại mắt mình hay không?”