Cảnh Tĩnh Trong Đêm

Cảnh Tĩnh Trong Đêm

Cập nhật: 20/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 418
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Hiện Đại
Truyện Sắc
     
     

Một ngày mệt mỏi rã rời.

Diệp Tĩnh lê tấm thân về nhà rồi nằm oạch ra sàn, chẳng buồn để tâm đến xung quanh.

Một lát sau, cô lại bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, xen lẫn với tiếng nức nở nghe thật thương tâm.

Cuối cùng, chính tay cô đã cắt đứt mối liên hệ cuối cùng với bọn họ.

Đáng lẽ chuyện này phải làm từ sớm mới là tốt, thế nhưng đến khi nó xảy ra, cô vẫn cảm thấy đau lòng vô hạn.

Khóc đã, Diệp Tĩnh cuối cùng cũng vịn tường đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cho dù buồn đến mức nào thì cũng không thể để bản thân hôi hám được.

Cuộc sống là như vậy, hôm nay có mệt đến chết đi sống lại, ngày mai vẫn phải tươi tỉnh mà đi làm.

Đèn nhà đã tắt hết, Diệp Tĩnh đang mơ màng nằm trên giường thì lại nghe thấy có tiếng chuông cửa.

Tiếng chuông vang lên mấy hồi, sau đó lại nghe thấy tiếng lạch cạch của cửa chính.

Dường như có ai đó đang muốn mở cửa xông vào.

Diệp Tĩnh tỉnh táo hẳn, vội vàng tung mền chạy ra ngoài.

Dịch Cảnh một thân tây trang sừng sững đứng trong nhà.

Trên người anh vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, anh tự nhiên cởi giày, đi đến sofa ngồi xuống.

“Sao Tổng giám đốc lại vào được?” Diệp Tĩnh liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đã được khóa lại.

Dịch Cảnh thong dong cởi áo vắt lên thành ghế, nhấp môi nói: “Nếu không thì có phải sẽ bị em nhốt ở bên ngoài không?”

Diệp Tĩnh cụp mắt: “Đây là nhà của tôi…”

“Thì sao, em nên nhớ em là người của tôi, tôi muốn làm gì em cũng được, cái phòng bé tẹo này thì có là gì.

” Dịch Cảnh bật cười.

Diệp Tĩnh cắn môi, nhớ lại một màn lúc nãy ở Once of the blue moon, nhịn không được nữa bật thốt: “Nhưng tôi không muốn!

Dịch Cảnh lừ mắt nhìn qua: “Em nói không muốn cái gì, nói rõ ra cho tôi.

Diệp Tĩnh hít một hơi thật sâu, quyết định ngả bài: “Tôi muốn hai chúng ta dừng lại mọi chuyện ở đây.

Dịch Cảnh đứng dậy, vừa đi vừa cởi từng nút áo sơ mi trên người, bước chân càng lúc càng áp sát Diệp Tĩnh, dồn cô vào trong một góc của phòng ngủ.

“Khá thật, ai cho em lá gan nói lời này với tôi thế hả?”

“À, có phải là gặp được người bạn cũ kia của em cho nên em cảm thấy mình đã có chỗ dựa rồi?”

“Đừng có mơ mộng hão huyền, đợi đến khi tôi chán rồi, may ra tôi còn có thể suy nghĩ tác thành cho mấy người”

“Còn bây giờ thì tiếp tục ngoan ngoãn cho tôi, bằng không thì tôi không biết sẽ làm gì tên đó đâu.

Những lời độc ác cứ thế được Dịch Cảnh chậm rãi thả xuống khiến Diệp Tĩnh rùng mình.

“Anh…đã nhận ra tôi từ lúc nào?” Cô cúi gằm mặt im lặng, mãi một lúc lâu mới lí nhí hỏi.

Dịch Cảnh nhướng mày, như thể vừa nghe thấy câu chuyện cười: “Nhận ra từ lúc nào ư? Em tưởng em khác xưa nhiều lắm à?”

Vừa nói, ngón tay của anh vừa lướt qua sườn mặt của Diệp Tĩnh, sau đó cúi đầu sát bên tai cô thì thầm, hai phiến môi cũng dịu dàng ngậm lấy vành tai mềm mại: “Cho dù em có thay đổi thế nào đi chăng nữa, chỉ cần một cái liếc mắt, tôi đã nhận ra em, huống hồ…”

“Huống hồ trước khi tôi trở về, toàn bộ thông tin của nhân viên trong công ty tôi đã xem qua một lượt, không khó để biết.

Diệp Tĩnh trợn trừng mắt, kinh hãi lắp bắp: “Vậy ra…chuyện kia là do anh?”

Dịch Cảnh ngừng mút mát bên tai cô, cánh tay rắn chắc di chuyển xuống eo, trời đất xoay chuyển trước mắt, Diệp Tĩnh đã bị đối phương đè xuống chiếc giường êm ái.

“Đừng nói thế, chính em tự nguyện leo lên người tôi cơ mà.

Diệp Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không phải…!

“Đâu có ai kề dao vào cổ bắt em làm sai? Cũng đâu ai ép buộc em phải đến tìm tôi cầu xin? Nếu em không chủ động đến tìm tôi, tôi cũng không có cơ hội này.

” Dịch Cảnh cười khẽ, những ngón tay luồn qua vạt áo mân mê vùng bụng phẳng lỳ của cô.

Diệp Tĩnh không thể phản bác, quả đúng là mọi chuyện nhìn qua có vẻ như đều là do cô, nhưng rõ ràng Dịch Cảnh đã nhận ra cô là bạn học cũ trước đây, tại sao anh còn cố tình đưa ra lời đề nghị khiếm nhã như vậy, khiến cô phải đi đến bước đường nhục nhã thế này.

“Rõ ràng anh đã biết tôi là ai nhưng anh vẫn đẩy tôi đi đến nước này, anh là có ý gì?” Diệp Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói, nỗi tức giận dâng lên trong mắt.

Dịch Cảnh không trả lời cô, chỉ nắm chặt hai cổ tay mảnh khảnh của Diệp Tĩnh khiến cô không thể nào giãy dụa được nữa.

Đột nhiên một cú thúc mạnh ở dưới thân khiến Diệp Tĩnh giật nảy người, tiếng hét bật thốt từ trong cổ họng.

“Ưm…!

Dịch Cảnh cười gian trá, bàn tay còn lại đè lên vùng bụng đang hơi gồ lên của Diệp Tĩnh: “Không phải em cũng nhận ra tôi ngay từ đầu những vẫn cố tình giả bộ không biết đấy thôi. Em diễn cũng giỏi thật. Vậy thì phải hiểu tôi có ý gì chứ?”

“Anh…!

” Diệp Tĩnh thở hổn hển dưới những cú thúc như giã gạo của Dịch Cảnh.

“Tôi nói cho em biết, tên Vương Hạo Nhiên ấy tôi sẽ không để hắn được như ý.

Diệp Tĩnh cố gắng ngăn những tiếng rên rỉ đang tràn ra bờ môi, giọng đứt quãng: “Anh làm vậy… có nghĩ đến cô ấy không? Lý Y Hiểu…cô ấy biết được những chuyện này thì sẽ nghĩ thế nào đây?”

Dịch Cảnh dừng lại một chút, nhíu mày khàn giọng nói: “Lý Y Hiểu ư? Cô ta biết thì đã làm sao? Có thể làm gì được chứ?”

Diệp Tĩnh trợn mắt nhìn Dịch Cảnh, không nghĩ tới anh còn có thể vô sỉ đến mức này.

“Sao, tức giận à? Em mà không tiếp tục ngoan ngoãn thì tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu.

“Chắc em đã nghe qua, cánh tay bị gãy ngày xưa của Vương Hạo Nhiên chính là do tôi làm.

Dịch Cảnh tà mị nói, trong giọng nói để lộ sự điên cuồng khó thấy.

“Tại sao anh lại làm như vậy, tôi thừa nhận, lúc đó chúng tôi quả thật là không tốt, hành vi như vậy là đáng trách nhưng anh ra tay cũng thật quá tàn nhẫn.

” Diệp Tĩnh nghẹn ngào nói.

Dịch Cảnh chỉ hừ lạnh, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, ngay lập tức đẩy mạnh hông đâm tới thật sâu khiến Diệp Tĩnh thét chói tai.

“Nếu không phải có người can ngăn kịp thời, tôi còn muốn phế đi cánh tay còn lại của nó. Thứ dơ bẩn đó cứ năm lần bảy lượt đụng chạm đến người của tôi. Hắn không xứng. Em cũng vậy, hai người sẽ không có kết cục tốt đâu, tôi không cho phép.

Nói xong, Dịch Cảnh dùng sức nâng hông Diệp Tĩnh lên mà cuồng dã luật động.

Từng tấc trên da thịt của Diệp Tĩnh không bị anh bỏ sót một chỗ nào, nhanh chóng đỏ ửng thành từng vệt chói mắt.

Diệp Tĩnh bấu chặt vào tấm drap trải giường, đôi môi bị người dày xéo đến mức không thể phát ra tiếng.

Những tưởng là cô đã chết ngất trên giường biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần khi muốn nhắm mắt buông tay, đối phương lại ngay lập tức dùng sức dày vò những điểm nhạy cảm trên cơ thể khiến cô không thể không tỉnh lại.

Anh còn bá đạo đến mức bắt cô phải mở miệng hùa theo những lời nói dâm đãng trong cơn cao trào của cả hai người.

Đó dường như là một đêm dài nhất trong cuộc đời của Diệp Tĩnh.

Thậm chí còn dài hơn cả cái đêm mà ba mẹ con cô sợ hãi chạy trốn khỏi Giang Châu.

Cuối cùng màn đêm bên ngoài cũng đã rút đi, nhường lại những tia nắng ban mai lọt qua khe cửa chiếu sáng một góc phòng.

Người đàn ông đang ôm rịt người phụ nữ vào lòng, cả hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, gương mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Diệp Tĩnh mệt đến mức không thể cử động, cứ để mặc cho Dịch Cảnh mê đắm vần vò trên người cô, mặc kệ tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi bên tai.

Dịch Cảnh khó khăn lắm mới dứt ra khỏi người cô, nhổm dậy cầm điện thoại lên nhìn một cái.

Anh bực bội vò tóc, sau đó lưu luyến mút mát trên ngực Diệp Tĩnh một lúc lâu rồi mới đứng lên đi vào phòng tắm.

Tiếng nước phát ra âm thanh rào rào cũng không khiến Diệp Tĩnh mở mắt.

“Dậy thôi nào, con mèo lười biếng, hôm nay vẫn chưa phải là cuối tuần đâu.

” Dịch Cảnh đã thay quần áo, đang nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường vuốt một bên tóc của Diệp Tĩnh.

“Tôi…mệt quá, không muốn đi…!

” Diệp Tĩnh nhỏ giọng trả lời rồi chui đầu vào trong mền, âm thanh khàn đặc.

Dịch Cảnh mở tung mền ra, trước mắt là một cơ thể trần trụi trắng nõn mềm mịn của Diệp Tĩnh.

Bên trên hiện đầy những dấu vết xanh tím tố cáo sự làm tình điên cuồng của bọn họ đêm qua.

Dịch Cảnh cười khẽ, ngón tay vuốt ve những dấu hôn đậm đặc rải khắp phần thân trên của Diệp Tĩnh, cho đến khi chạm vào lỗ nhỏ sưng đỏ phía dưới vẫn còn đang rỉ rả chảy ra thứ dịch đặc màu trắng đục, lúc này anh mới hài lòng hôn xuống đôi môi xinh của Diệp Tĩnh một cái rồi đứng dậy thắt cà vạt: “Vậy thì hôm nay nghỉ ngơi một bữa đi, tôi sẽ nói với phòng nhân sự cho em.

Cửa chính đóng lại, người cũng đã đi rồi.

Lúc này những giọt nước mắt to bằng hạt đậu mới từ từ ứa ra, rơi đầy trên mặt Diệp Tĩnh.

Cô cuộn người, ôm lấy cơ thể tàn tạ như tấm vải rách mà tự vỗ về an ủi.

Tại sao Dịch Cảnh lại đối xử với cô như vậy?

Cô đã làm gì sai?

Cô biết anh không thích mình, cô đã tự động tránh xa.

Cô cũng không hề đụng đến Lý Y Hiểu.

Thế nhưng anh vẫn tìm cô để trút giận.

Cô phải chịu đựng chuyện này đến bao lâu đây?

Nếu như bị phát hiện…

Nghĩ đến đây Diệp Tĩnh mở mắt bật dậy.

Không được, cô không thể để cho mọi người biết được, nếu không cô có chết xuống hoàng tuyền cũng không rửa sạch được tiếng oan.

Chuyện này phải chấm dứt càng sớm càng tốt.