Mặt trời đã lên cao.
Vị trí bên giường đã không còn hơi ấm từ bao giờ.
Diệp Tĩnh cuối cùng cũng lười biếng ngồi dậy, xỏ dép bông đi xuống dưới nhà.
Thời tiết mấy hôm nay đã bắt đầu trở lạnh, Dịch Cảnh giấu hết mấy bộ đồ cũ mèm của cô đi đâu mất, toàn bộ tủ quần áo trong phòng đều là những bộ váy suông dài tay bằng bông mềm mại ấm áp.
Bụng của cô lại to ra hơn một chút khiến Diệp Tĩnh cũng uể oải phần nào, dứt khoát không thèm tranh chấp với Dịch Cảnh nữa, cứ thế vác bộ dáng mộc mạc nhất của một bà bầu mà đi lang thang trong nhà.
Biệt thự tĩnh lặng vô cùng, dường như mọi người đi đâu hết, Diệp Tĩnh chỉ có thể lò dò tự mình đi xuống dưới nhà ăn.
Không nghĩ đến mở mắt ra đã chạm phải gương mặt không muốn gặp nhất.
Lý Y Hiểu phong thái đoan trang trên chiếc sofa trong phòng khách, trên tay là tách trà sứ kiểu Anh.
Vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh, cô ta đã ngẩng đầu lên, nở nụ cười hòa nhã: “Đã dậy rồi à.
”
Diệp Tĩnh nhíu mày, trong lòng có phần khó chịu nhưng không tiện nói, chỉ chậm chạp đi đến chiếc ghế nằm bập bênh mà Dịch Cảnh vừa mua cho cô ngồi xuống.
Quản gia Hà ngay lập tức đưa lên cho cô một chén cháo tổ yến.
“Trong thời gian này em ráng cố gắng bồi bổ, sau khi chị và anh Cảnh kết hôn, sợ không có thời gian chăm lo cho em.
” Lý Y Hiểu cười duyên.
Cô chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt đáp: “Chị yên tâm, tôi cũng không muốn dành thời gian cho mấy người, chỉ cần lúc đó đừng đến trước mặt tôi đòi bao lì xì là được.
”
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Diệp Tĩnh, Lý Y Hiểu vô cùng bực bội, cũng không muốn giả vờ nữa mà sẵng giọng nói: “Cô đừng có mơ tưởng, Cảnh đưa cô về đây là bởi vì nghĩ tình đồng học mà thương xót cho cô mà thôi, trước sau gì anh ấy cũng cưới tôi.
”
Nói rồi, cô ta lại giơ tay che miệng ra vẻ kinh ngạc: “À, chắc cô không biết, sáng sớm nay anh ấy sang Mỹ công tác rồi, trước khi lên máy bay còn gọi cho tôi nữa, cô thì sao, anh ấy có nói gì với cô không hả?”
Diệp Tĩnh nhíu mày, từ lúc cô quay trở lại Thương Thành, hai người chưa có buồi nói chuyện đàng hoàng nào với nhau, trừ những lúc lăn giường, Dịch Cảnh mới nói vài lời khiếm nhã và dâm dục với cô.
Lý Y Hiểu không bỏ qua nét mặt của Diệp Tĩnh, vui vẻ cười to: “Còn nhiều chuyện cô không biết lắm, ví dụ như cái tay của Vương Hạo Nhiên, còn có Đinh Bằng và tên khốn khiếp Lưu Trọng bị đuổi học năm xưa, tất cả đều là Cảnh làm vì tôi, anh ấy tức giận khi nhìn thấy tôi bị chọc ghẹo, ngay lập tức xông lên cho chúng một bài học. Sau này khi anh ấy rời Giang Châu, cũng vì lo không có ai ở bên chăm sóc cho tôi, anh ấy từ bên Mỹ lại lặn lội nhờ người ở bên này làm thủ tục đưa tôi sang đó cùng với mình. Mấy năm nay, anh ấy đi đâu cũng báo với tôi một tiếng, mỗi lần có thời gian đều muốn đưa tôi đi cùng. Sự nghiệp của tôi đang trên đà phát triển, nhưng Cảnh không muốn đợi nữa mà cầu hôn tôi ngay trên sóng truyền hình, tôi cũng không ngại hy sinh một chút cho anh ấy.
”
Nói đến đây, cô ta dừng lại, dường như để kiềm nén bớt sự sung sướng của bản thân:
“Bây giờ cho dù Cảnh có giữ cô ở lại Lâm Uyển thì đã sao, hôn lễ của chúng tôi vẫn sẽ diễn ra, Cảnh vẫn sẽ cưới tôi, cô có thấy anh ấy có bất kỳ ý định gì là muốn trì hoãn việc kết hôn hay không? Cuối cùng cô cũng chỉ là một người bị bỏ rơi, thậm chí bị giam cầm trong cái lồng son này, được bao nuôi không khác gì một tình nhân rẻ mạt, cho đến khi cô già đi, tuổi xuân trôi qua cũng không ai thèm muốn.
”
Diệp Tĩnh rét lạnh nhìn Lý Y Hiểu, cảm thấy bây giờ mới đúng là con người thật của chị ta.
“Miệng mồm độc địa như vậy, người khác đã nhìn thấy qua chưa, không khác gì một người phụ nữ chua ngoa đố kỵ đang diễu võ giương oai.
”
“Cô đã tự tin như thế, cần gì phải đến trước mặt tôi khoe khoang làm gì? Hay là bên ngoài thì mạnh miệng như thế, nhưng thật sự bên trong lại đang run sợ khi nhìn thấy tôi.
”
“Cô sợ điều gì? Sợ tôi cướp đi người đàn ông của cô? Hay sợ tôi chiếm lấy vị trí Dịch phu nhân mà cô hằng mơ ước. Nhưng tôi thấy cô kể lể nhiều như vậy mà, sao phải sợ tôi. Trừ phi…”
Diệp Tĩnh nói một tràng, sau đó dừng lại, nhẹ nhàng khuất chén cháo còn non nửa rồi ngửa đầu uống cạn, để Lý Y Hiểu tức đến trợn mắt, quát lớn:
“Trừ phi cái gì??”
“Trừ phi những thứ cô nói đều là bịa đặt, tình cảm của hai người không sâu nặng đến thế, chỉ có một mình cô tự lừa người dối mình, cho nên mới phải lo lắng đi đến đây dằn mặt tôi, muốn tôi cuốn gói rời khỏi nơi này để cô không còn phải phập phồng lo sợ nữa.
”
Diệp Tĩnh mỉm cười, nụ cười chói mắt khiến cả cơ thể của Lý Y Hiểu đau nhức.
“Diệp Tĩnh, con nhỏ hỗn xược…”
Tiếng choang vang lên khiến Lý Y Hiểu vừa định xông đến trước mặt Diệp Tĩnh đã giật nảy mình phải lui lại một bước.
Diệp Tĩnh con ngươi u ám, dưới chân đầy mảnh sứ vỡ của chén cháo.
Lý Y Hiểu đã từng thấy Diệp Tĩnh đánh nhau với học sinh bên ngoài trường, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, con người đều phải thay đổi, huống chi cô ta đã từng thấy bộ dáng khúm núm của Diệp Tĩnh ở phòng bao buổi họp lớp, ngay trước mặt mọi người.
Không nghĩ đến, hôm nay Diệp Tĩnh dám nổi điên đến mức ném chén dĩa về phía cô.
“”Cô dám…!
” Lý Y Hiểu hét lên.
“Sao lại không dám, cô thử bước lên thêm một bước, tôi hứa sẽ không trượt tay lần nữa đâu.
” Diệp Tĩnh gằn giọng: “Dù gì tôi cũng là phụ nữ mang thai, chỉ cần lí do này, ai cũng không thể đụng được vào tôi.
”
Lý Y Hiểu giận đến đỏ cả mặt, ngón tay được chăm sóc kỹ lưỡng run bần bật chỉ vào Diệp Tĩnh mà không thể nói được lời nào.
Ngay lúc này cửa phòng khách lại được mở ra, quản gia Hà từ ngoài bước vào, đon đả xách nào hộp nào túi đi vào cùng một người.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
Dịch phu nhân nhìn thấy mảnh vỡ tứ tung dưới chân của Diệp Tĩnh, lo sợ quát lên một tiếng.
Nhìn thấy bậc trưởng bối đi vào, Lý Y Hiểu nước mắt tuôn rơi như suối, òa khóc nức nở ngã xuống sofa: “Bác gái, là con không tốt.
”
Dịch phu nhân không hiểu đầu cua tai nheo gì, vội vã đi vàng nhìn Diệp Tĩnh một vòng, sau đó nhíu mày hỏi Lý Y Hiểu: “Có chuyện gì mà bù lu bù loa thế kia.
”
Lý Y Hiểu nức nở, giọng nói mềm nhũn: “Là do con, sáng nay anh Cảnh đi công tác, có nhắn với con. Nghĩ là trong nhà còn có Diệp Tĩnh, con nhịn không được muốn qua thăm một chút, không nghĩ đến sự xuất hiện của con lại khiến em ấy tức giận, ném chén cháo xuống đất, còn đòi đuổi con đi.
”
Dịch phu nhân nghe nói Dịch Cảnh con trai mình liên hệ với Lý Y Hiểu, bán tin bán nghi, liếc mắt nhìn về phía bà Trần đầu bếp ở trong nhà.
“Hai vị tiểu thư ngồi ở phòng khách nói chuyện, tôi ở dưới phòng bếp nấu nướng, đột nhiên nghe thấy tiếng rơi vỡ, chạy lên thì thấy như vậy rồi, Diệp tiểu thư đang ngồi trên ghế, còn Lý tiểu thư thì đứng, bộ dạng có vẻ rất tức giận.
”
Bà Trần không dám nói lớn, chỉ khẽ khàng trần thuật sau lưng quản gia Hà.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Dịch phu nhân, Lý Y Hiểu nấc lên hai tiếng rồi nghẹn ngào: “Trước đây, khi còn học chung, em ấy đã không thích con rồi, còn lôi kéo người ức hiếp bạn học trong lớp, lúc đó con nghĩ tuổi trẻ bồng bột, không biết nghĩ nhiều. Bây giờ gặp lại, quả thực là Diệp Tĩnh rất ghét con, cũng không biết vì sao…”
Nói đến đây, cô ta thở dài một cái, trên gò má lại lăn xuống một giọng nước mắt trong suốt như pha lê.
Diệp Tĩnh thực sự bội phục khả năng diễn xuất của Lý Y Hiểu, cảnh này mà lên được phim truyền hình thì hình tượng mỹ nhân rơi lệ này ắt hẳn sẽ thoát vòng.
“Đúng là tôi không thích chị, cho nên chị đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa.
”
Diệp Tĩnh không nề hà sự có mặt của Dịch phu nhân ở đây, thẳng thắn thừa nhận với Lý Y Hiểu.
“Cô…” Một lần nữa Lý Y Hiểu lại bị Diệp Tĩnh làm cho cứng họng.
Dịch phu nhân nhìn thấy một màn này, không khỏi lắc đầu: “Được rồi, đừng nói nữa.
”
Sau đó quay sang quản gia Hà phân phó: “Tiễn Lý tiểu thư ra cổng, từ nay về sau để tránh gia đình xào xáo, biệt thự Lâm Uyển miễn tiếp khách.
”
Lời nói này như vả thẳng vào mặt Lý Y Hiểu, xem cô ta như người ngoài.
“Bác gái…!
!
!
” Cô ta hét lên đầy phẫn nộ.
Dịch phu nhân lại vô cùng chính trực nói: “Lý tiểu thư, cháu cũng biết Tiểu Tĩnh đang trong thời gian mang thai, việc tĩnh dưỡng là quan trọng nhất, Cảnh nó đưa con bé về biệt thự Lâm Uyển là bởi vì không khí trong lành yên tĩnh ở nơi đây, nó đã hao tâm tổn sức như vậy, chẳng lẽ cháu không hiểu mà còn đến đây làm phiền Tiểu Tĩnh, như thế là không được, cháu nên đi về đi, sau này cũng đừng đến nữa, Dịch Cảnh đã căn dặn ta kỹ càng, phải chăm sóc cho Tiểu Tĩnh, nếu con bé có xảy ra chuyện gì, không ai trong chúng ta gánh vác nổi đâu.
”
Dịch phu nhân nói xong đã gấp gáp đi đến chỗ Diệp Tĩnh đỡ cô đứng dậy: “Chõ này đầy mảnh sứ, để quản gia Hà cho người quét dọn, tạm thời con lên lầu nằm nghỉ đi.
”
Lý Y Hiểu không cam tâm, cô ta ganh ghét đến mất lý trí: “Bác gái, bác quên rồi ư, con mới là vợ sắp cưới của Cảnh, chúng ta sắp sửa là người một nhà rồi, Dịch Cảnh sẽ kết hôn với con chứ không phải là Diệp Tĩnh…”
Dịch phu nhân à lên một tiếng, sau đó quay lưng lại hờ hững trả lời: “Vậy à, vậy thì phiền Lý tiểu thư ráng chờ đợi đến ngày đó nhé, nếu quả thực là Dịch Cảnh sẽ kết hôn với cháu, bác chắn chắn dâng đủ sính lễ, làm đủ tục lệ cưới hỏi, cam đoan cho con dâu của bác một hôn lễ hoành tráng nhất, còn từ đây đến đó chưa có gì chắc chắn cả, cho nên cháu vui lòng đừng xuất hiện ở đây, làm phiền Diệp Tĩnh an thai nhé.
”
Lý Y Hiểu đứng như trời trồng, dường như cô ta không thể tiêu hóa được những lời mà Dịch phu nhân vừa nói.
Người sáng suốt nghe vào tai đều hiểu, bà công khai ủng hộ Diệp Tĩnh ở trong nhà họ Dịch.
Hoàn toàn không suy nghĩ gì đến người bạn gái đương nhiệm của Dịch Cảnh là cô ta.
“Dịch Cảnh sẽ kết hôn với tôi, Dịch Cảnh sẽ cưới tôi, tôi mới là vợ của anh ấy, tôi mới là con dâu nhà họ Dịch, các ngươi nghe rõ không vậy?”
Lý Y Hiểu bị quản gia Hà cho hai vệ sĩ đưa ra ngoài, cả đoạn đường ngắn ngủi vòng qua đài phun nước đến cổng lớn ngoài đường chính, miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm những lời như thế.