Sau khi kết hôn, cảm thấy vị trí của mình ở trong phòng thiết kế cũng khá nhạy cảm, lại trong thời gian mang bầu, Diệp Tĩnh chủ động xin nghỉ việc với Lý Minh Viễn.
Tiếc nuối đến mấy, ông ấy cũng không có khả năng giữ cô lại, chỉ có thể nói thêm mấy lời nhắn nhủ chúc phúc, sau đó kéo cả phòng đi liên hoan, coi như mừng Diệp Tĩnh kết hôn luôn.
Những ngày sau đó là những ngày lười biếng nằm ườn ở Lâm Uyển của Diệp Tĩnh.
Đứa bé rất có linh tính, cảm nhận được nó có thể trở mình làm vương làm tướng ở cái đất này, thế là nó bắt đầu nghịch ngợm trong bụng của Diệp Tĩnh.
Trước ngày dự sinh 2 tuần, thằng nhóc nằng nặc đòi ra, hại Diệp Tĩnh đau đớn vật vã.
Dù cho đã chuẩn bị kỹ càng đầy đủ từ trước, lại có thêm cha mẹ hai bên nội ngoại đi theo, Dịch Cảnh vẫn không tránh khỏi cuống quýt.
Đến mức ý tá bế em bé ra nhắc nhở mấy lần anh cũng chẳng nghe thấy, chỉ ngơ ngác chạy vào phòng hậu phẫu, đôi mắt đỏ hoe gọi tên Diệp Tĩnh.
Cái này là cô nghe được từ Dịch phu nhân và mẹ Diệp.
Cá Nhỏ được tầm hai tuổi thì bị ba của nó ghét bỏ, bởi vì nó quá giống Dịch Cảnh, lại còn bám rịt lấy Diệp Tĩnh không từ một phút giây nào.
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt than bụ bẫm với ánh mắt sắc bén đang giành lấy người phụ nữ mình yêu là Dịch Cảnh đau hết cả đầu, ngứa hết cả răng.
“Nào, nó là con trai ruột của anh đấy, đừng nhỏ mọn như thế.
” Diệp Tĩnh buồn cười nhìn Dịch Cảnh đang buồn bực trên sofa.
“Anh nhỏ mọn thì đã không sinh nó ra. Để nó bây giờ suốt ngày giành vợ của anh.
” Dịch Cảnh như biến thành lão ngoan đồng, bắt đầu kể tội con trai bằng giọng điệu chua lét.
Diệp Tĩnh méo xệch, giơ tay dí dí vào cằm Dịch Cảnh, trách yêu: “Anh còn dám nói, ngày xưa ai tính kế với em, ai nằng nặc bắt em sinh, giờ đi than thở hả?”
Dịch Cảnh đuối lý, ngay lập tức dùng vũ lực đè Diệp Tĩnh xuống hôn tới tấp.
Dụ dỗ mãi, cuối cùng Diệp Tĩnh cũng đồng ý làm thêm đứa nữa để Cá Nhỏ có em chơi chung, đỡ phải quấn lấy mẹ.
Lần mang thai này nhẹ nhàng hơn hẳn, hai bên nhà cũng đã có kinh nghiệm, Diệp Tĩnh được chăm chu đáo từ đầu chí cuối.
Thậm chí ngày sinh Đông Đông, hai vợ chồng nhà họ còn đang mải mê quấn quýt nhau trên giường, cùng thưởng thức một bộ phim siêu anh hùng nổi tiếng.
Đến nửa đêm, đồng hồ vang lên báo thức nhắc nhở, Dịch Cảnh mới sực nhớ ra mà vội vàng gọi điện thoại cho tài xế chở cả nhà vô bệnh viện để Diệp Tĩnh nằm chờ sinh.
Bé con xinh xắn đáng yêu đã ra đời như thế trong một ngày trời tuyết trắng xóa, toàn bộ nét đẹp đều thừa hưởng từ mẹ, trở thành hòn ngọc quý của Dịch Cảnh và toàn thể nhà họ Dịch.
Nếu Cá Nhỏ là tiểu ma vương thì Đông Đông lại chính là công chúa tĩnh lặng. Cô bé chưa bao giờ thể hiện sự đòi hỏi với bất kỳ ai.
Những món đồ chơi của hai anh em, chỉ cần Cá Nhỏ thích, Đông Đông sẽ ngoan ngoãn dâng hai tay lên cho anh trai, còn mình chỉ chậm chạp theo sau nhìn anh bằng đôi mắt vui vẻ thích thú.
Và bây giờ, Dịch Cảnh lại thêm phần đau đầu.
“Đông Đông thương ba nhất.
”
“Đông Đông thương anh trai nhất.
”
Trong nhà suốt ngày vang lên tiếng chí chóe của hai người, chỉ để giành xem ai được Đông Đông thương hơn.
Diệp Tĩnh chịu hết nổi, cuối cùng ôm Đông Đông vào phòng ngủ, khóa cửa lại, cứ để mặc cho hai cha con nhà họ giao lưu với nhau một đêm đi.
Phát hiện bị nhốt bên ngoài, Cá Nhỏ òa khóc, thút thít nói xin lỗi mẹ mãi.
Dịch Cảnh chịu không nổi, cuối cùng phải bế con trai lên ghế, cùng đưa ra hiệp định hòa bình để dỗ vợ mình, tránh cảnh mấy đêm nay phải nằm sofa hóng gió lạnh.
Thế mới chấm dứt tình trạng ầm ỹ trong nhà thời gian qua.
Khi Cá Nhỏ và Đông Đông bắt đầu đi nhà trẻ, Diệp Tĩnh mới thảnh thơi được chút ít.
Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn của Chu Anh nhảy lên.
[Jasmine]: Chuẩn bị bao lì xì đi, cuối năm nay tôi cưới.
Diệp Tĩnh mỉm cười, nhấn OK, trong lòng nhớ lại anh chàng Cao Vân khi ấy.
Lúc đó, bản thân mình cũng thấy anh ta rất được.
Nhưng còn kẹt một Dịch Cảnh ngang ngạnh sống chết không buông ở bên cạnh, cuối cùng đành phụ tấm lòng của Chu Anh.
Không nghĩ đến, lại mở ra cho cô ấy một đoạn tình duyên đẹp đẽ.
Coi như giờ đây Chu Anh cũng đã tìm được bến đỗ hạnh phúc. Cao Vân có nhà có xe, sự nghiệp cũng trên đà thăng tiến, hai năm trước anh đã được bổ nhiệm chức trưởng phòng. Toàn bộ đều phù hợp với tiêu chí của Chu Anh.
[Diệp Tĩnh]: Đến lúc đó sẽ gửi cho cô một phong bao lì xì thật lớn.
Chu Anh gửi qua ngay một đoạn voice cười khúc khích, ra chiều rất là thích thú và hài lòng.
[Jasmine]: Nếu không ngại, cho tôi mượn Cá Nhỏ và Đông Đông làm hoa đồng nữa nhé, tôi muốn xin vía sinh con trắng trẻo xinh xắn thông minh như hai đứa nhỏ nhà cô.
Chưa kịp tắt máy, Diệp Tĩnh nhìn thấy thông báo của Lôi Giai Di mới cập nhật.
Vỏn vẹn hai chữ “Chúc mừng” dưới bài viết của một tài khoản.
Diệp Tĩnh ấn click vào, hóa ra là của Vương Hạo Nhiên.
Trong lòng lẳng lặng hiện ra hình ảnh của anh chàng như thước phim quay chậm.
Nghe nói, năm ấy sau khi ầm ỹ một trận ở Once of the Blue moon, Vương Hạo Nhiên lập tức trở về Giang Châu, dọn dẹp sạch sẽ hành lý, rời đi một mạch trong đêm.
Tưởng Hạ đã vượt quá giới hạn, anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Diệp Tĩnh là ánh trăng trong lòng Vương Hạo Nhiên, anh ta không cho phép bất kỳ ai nhạo báng cô.
Huống chi Tưởng Hạ còn là bạn thân của bọn họ, người đã chứng kiến và trải qua cả một thời thanh xuân cùng nhau, cô ta lại có thể nói được những lời như thế sao?
Tưởng Hạ điên cuồng tìm kiếm, nhưng lần này một chút tung tích Vương Hạo Nhiên cũng không để lại cho ai, dù là cha mẹ ruột của anh ta.
Kể cả khi Tưởng Hạ lôi chính đứa con trai máu mủ của hai người ra để uy hiếp, Vương Hạo Nhiên cũng không hề xuất hiện.
Đủ thấy lần này anh ta tuyệt tình đến thế nào.
Cha mẹ Vương ban đầu còn hết sức khuyên nhủ, sau khi Lôi Giai Di giận dữ đến trước mặt Tưởng Hạ mắng chửi một trận, mấy người lớn mới vỡ lẽ, hóa ra bao nhiêu năm nay Tưởng Hạ lại nung nấu những suy nghĩ lệch lạc như thế trong đầu.
Giờ đây không còn ai bênh vực và cưu mang nữa, Tưởng Hạ chới với.
Cha mẹ Vương vì cháu trai nên vẫn chu cấp cho cô ta một khoản tiền.
Đến năm cấp 2, Vương An Khang xin ông bà nội cho đi học nội trú ở một trường có tiếng tại trung tâm thành phố, hoàn toàn bỏ lại Tưởng Hạ một mình ở xưởng in mà làm con ma men sáng say chiều xỉn.
Có lần cô ta uống nhiều đến mức bị xuất huyết bao tử, không có Lôi Giai Di đưa đi bệnh viện, chắc đã tạ thế từ lúc nào.
Nhưng chẳng ai mảy may thương xót, âu đó cũng là cái nghiệp chướng mà cô ta đã gây ra.
Còn về phía Vương Hạo Nhiên, anh chàng theo dấu chân của Diệp Tĩnh, đi đến thị trấn biển nghèo nàn xa xôi kia, suốt mấy tháng trời ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng mỗi ngày, con sóng trong lòng cũng dần vơi đi.
Sau một thời gian tìm hiểu, Vương Hạo Nhiên quyết định đổ tiền đầu tư, làm một nhà xưởng đóng gói hải sản tươi và phơi khô, phát triển cũng không tệ, chỉ sau 4 năm mà đã có tiền mua trả góp một chiếc tàu đánh cá.
Nhưng điều tuyệt vời nhất mà anh ta gặt hái được ở đây chính là một gia đình.
Hình ảnh trên bài viết mà Lôi Giai Di mới bình luận chính là giấy đăng ký kết hôn của Vương Hạo Nhiên.
Theo như lời kể của Lôi Giai Di, vợ của Vương Hạo Nhiên là một cô giáo dạy thể dục cấp 2.
Ngày đó Vương Hạo Nhiên đang lang thang trên đường, nhìn thấy một cô gái nhỏ con nhưng hung dữ đang chửi mắng mấy đứa nhỏ mặc đồng phục, còn bắt chúng nó đưa ví tiền ra, nhớ đến bản thân mình lúc xưa, Vương Hạo Nhiên quyết định đi đến giải vây cho họ.
Ai ngờ lại nhầm lẫn tai hại khiến anh ta xấu hổ một trận. Hóa ra cô gái nhỏ đó là giáo viên của mấy đứa học sinh kia, chúng nó trốn học đi net, bị cô ấy bắt được, còn tịch thu ví tiền và điện thoại để ép chúng nó trở về trường học.
Sau lần đó, Vương Hạo Nhiên cứ ngẫu nhiên lại đi ngang ngôi trường, sau đó từ ngoài cổng nhìn thấy cô gái ấy đang nhiệt huyết chạy quanh sân trường thúc giục đám học sinh nhỏ.
Bắt đầu bằng sự để ý, nhen nhóm bằng nỗi nhớ nhung, rồi cuối cùng phát triển thành tình yêu lúc nào không biết, Vương Hạo Nhiên cuối cùng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Diệp Tĩnh vừa gửi bình luận chúc mừng trên tường nhà Vương Hạo Nhiên, điện thoại trên tay đã rung lên từng hồi.
‘’Alo, Diệp Tĩnh phải không, tớ nhận được tin nhắn của cậu rồi, cám ơn nhé.
’’ Đầu dây bên kia là giọng nói sang sảng của anh ta.
Diệp Tĩnh mỉm cười, ừ một tiếng đáp lại.
Vương Hạo Nhiên vô cùng cao hứng, ngay lập tức lôi kéo cô nghe anh kể chuyện.
Bọn họ sẽ làm đám cưới ở hai nơi, dù gì đi nữa ba mẹ Vương vẫn còn ở Giang Châu, huống chi anh ta cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với con trai Vương An Khang.
May mắn Vương An Khang là một đứa bé rất hiểu chuyện. Ngay từ bé cậu đã biết được hoàn cảnh của mình khác với mọi người, ba mẹ cậu không phải vì yêu mà đến với nhau, mà là do mẹ cậu trăm phương nghìn kế trói buộc ba cậu.
Nhưng điều đó không khiến Vương Hạo Nhiên căm ghét cậu bé, trái lại anh ta rất yêu thương và chiều chuộng Vương An Khang.
Chính vì vậy, bây giờ nhìn thấy ba mình đã tìm được tình yêu của đời mình, Vương An Khang bằng lòng tác hợp cho hai người, thậm chí cậu bé còn rất thân thiết với Trình Khanh, vợ của Vương Hạo Nhiên, còn luôn thúc giục cả hai sớm có em bé để cậu có thể ẵm bồng chăm sóc.
Cả Vương Hạo Nhiên, Trình Khanh và cậu bé Vương An Khang đều là những người thấu tình đạt lý, bọn họ nhất định sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Diệp Tĩnh tắt điện thoại, nắng chiều lùa qua rèm cửa phủ lên gương mặt cô một tầng cam nhạt.
Bên trong căn phòng khách bừa bộn là hình bóng lộn xộn to nhỏ phủ lên nhau của ba cha con nhà họ Dịch.
Cô chậm rãi đi qua bên đó ngồi xuống thảm, dém chăn lại cho Cá Nhỏ và Đông Đông, sau đó hôn lên mí mắt của Dịch Cảnh.
Một tuần chỉ có mỗi Chủ Nhật là thoải mái không vướng bận công việc, cuối cùng Dịch Cảnh lại bị hai đứa nhỏ quấn lấy vần vò suốt cả ngày.
Hẳn là anh mệt lắm rồi.
Cảm nhận được người mình yêu đang ở bên cạnh, Dịch Cảnh mơ mang đưa tay lên kéo cô vào lòng, sau đó xoay người tìm một tư thế thoải mái lại tiếp tục ngủ.
Diệp Tĩnh mỉm cười, áp tai vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập vững vàng.
Giây phút này, tất cả mọi người đều hạnh phúc.
(Toàn văn hoàn)