"Ừ!
"
Ngu Cảnh Hoa nhàn nhạt đáp lại một tiếng, đột nhiên, sắc mặt đại biến.
"Ngu Cảnh Hoa, ngươi ra đây cho ta.
"
Một tiếng gầm thét vang lên từ Tiểu Tuyền Phong.
"Kỷ Vô Trù, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.
" Ngu Cảnh Hoa nghiến răng nghiến lợi, thân hình lóe lên, "Vèo" một tiếng, biến mất trong động phủ.
"Ầm!
"
Bên ngoài truyền đến một tiếng nổ vang trời.
Hoa cỏ cây cối của Tiểu Tuyền Phong lại bị vạ lây.
May mà động phủ có trận pháp phòng ngự, bọn họ không bị ảnh hưởng.
Lắng tai nghe.
Cố Trường Thanh cũng không nhịn được mà đồng tình với chưởng môn, hai phong hôm qua mới liên hôn, hôm nay lại biến thành trò cười.
Tấm màn che của chưởng môn coi như uổng phí.
Gặp phải một Kim Đan chân nhân không nói lý lẽ như Kỷ Vô Trù, chưởng môn thật sự rất mệt.
"Ngu Cảnh Hoa, cháu trai ta hôm qua mới vào Tiểu Tuyền Phong, hôm nay đã hôn mê bất tỉnh, ngươi phải cho ta một lời giải thích.
"
"Ta khinh, cháu trai ngươi tự tìm đường chết, còn liên hôn làm gì, ngươi tự mình nuôi hắn đi, miễn cho liên lụy đến đệ tử của ta.
"
"Bọn họ là đạo lữ, cháu trai ta bị thương hắn phải chịu trách nhiệm.
"
"Hừ!
"
Ngu Cảnh Hoa cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng khế ước đạo lữ này ai cũng thèm muốn sao.
"
Nếu không phải Ngự Hỏa Phong bức bách, hắn mới không thể không đồng ý hôn sự này, tuy rằng hắn không thích Cố Trường Thanh, nhưng đó cũng là đệ tử của hắn.
"Ngươi...
.
"
"Ầm ầm ầm!
"
Hai vị chân nhân lại đánh nhau.
Kỷ chân nhân là Kim Đan hậu kỳ, tu vi cao hơn một chút.
Ngu Cảnh Hoa càng đánh càng tức giận, trong lòng chán ghét Ngự Hỏa Phong.
"Dừng tay, dừng tay.
.
.
"
Chưởng môn lại chậm chạp đến muộn, lúc này sắc mặt ông ta xanh mét, lửa giận ngút trời, lửa giận trong lòng làm thế nào cũng không che lấp được.
Vất vả lắm mới giải quyết được hôn ước của hai phong, vậy mà Kỷ Diễn lại gây chuyện, sao ông ta có thể không tức giận.
"Chưởng môn, cháu trai ta.
.
.
"
"Ngươi im miệng!
" Chưởng môn không kiên nhẫn quát.
Ai rảnh đâu mà suốt ngày xử lý những chuyện phiền phức này: "Từ nay về sau hai phong không được gây sự nữa, Kỷ Vô Trù, ngươi một vừa hai phải thôi, Kỷ Diễn sống hay chết liền nghe theo số phận, ta đã giải trừ phong ấn đan điền của hắn, hắn muốn làm gì thì làm, ta mặc kệ, nếu chết cũng là do số mệnh.
.
.
"
"Hừ!
"
"Miễn cho hắn vì muốn phá vỡ phong ấn mà xảy ra chuyện, ngươi lại đến đây gây sự vô lý.
"
"Ta, ta nào dám.
" Kỷ Vô Trù cười gượng nói.
Chưởng môn cảnh cáo liếc mắt nhìn ông ta: "Không dám là tốt nhất, nếu ngươi sớm nói ra tình trạng của Kỷ Diễn, ta cũng sẽ không đồng ý hôn sự này, chuyện này Cố Trường Thanh chịu thiệt, ta làm chủ, cho phép hắn đến Tàng Kinh Các lựa chọn một bộ công pháp, điểm cống hiến liền trừ vào Ngự Hỏa Phong.
"
"Sao có thể như vậy được.
" Kỷ Vô Trù kinh hãi.
Chưởng môn cười lạnh: "Tại sao không được, ngươi trước tiên nên giải quyết tốt chuyện nhà của mình, nếu không, ta không ngại ra tay giúp đỡ, Nam Hoang hiện giờ đang thiếu người.
"
"Nào dám làm phiền chưởng môn.
" Kỷ Vô Trù vội vàng từ chối.
Nhà mình thì mình biết, mấy đứa con cháu bất tài của ông ta, đến Nam Hoang chỉ sợ không thể trở về nguyên vẹn.
"Ha!
" Ngu Cảnh Hoa khẽ cười một tiếng: “Xứng đáng!
”
-----------------------------------------------