6 năm trôi qua , 6 năm An Nhiên đã sống tự lập bên London , và trong 6 năm đó cô đã sinh ra cặp song sinh bé bổng . Tại sân bay , ba mẹ con kéo vali đi ra phi trường thì :
“An An ... Tớ đây !
” – Cảnh Nhi xinh xắn trong chiếc váy hoa
“Cảnh Nhi .
. lâu rồi không gặp , cậu xinh hẳn ra !
” – An Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng
“Cô Cảnh Nhi .
. là người mà mami hay nói sao ?” – cậu nhóc với đôi mắt màu cà phê nhìn An Nhiên nói
“Đúng vậy , hai con mau chào cô đi !
” – An Nhiên gật đầu
“Con chào cô , con là Bảo Bảo , đây là em gái con tên là Bối Bối !
” – Bảo Bảo mỉm cười hút hồn
“Đây là…” – Cảnh Nhi hoảng hốt
“Con của tớ .
. Đừng đứng đây nữa , chúng ta đi ăn nhé !
” – An Nhiên mỉm cười
“Được !
” – Cảnh Nhi mỉm cười , kéo vali giúp cho ba mẹ con
An Nhiên mỉm cười , lên xe cùng với Cảnh Nhi . Cảnh Nhi vừa lái xe vừa nói :
“Cậu đã sinh hai nhóc này bên Anh sao ? Sao lại không nói cho tớ ?”
“Tớ qua London được 3 tháng thì phát hiện có thai , tớ không thể bỏ con được nên đã sinh ra chúng , tớ đã bán đi những món trang sức của hắn cho tớ để mướn người chăm sóc cho hai đứa ! Tớ không muốn nợ cậu !
” – An Nhiên nhìn Cảnh Nhi
“Thế … cậu đặt tên cho chúng là gì ?” – Cảnh Nhi nhìn ra phía trước
“ Lãnh Thiên Bảo .
. Lãnh Tiểu Bối .
. tớ không muốn giấu chúng !
” – An Nhiên mở điện thoại ra
“ Đúng vậy , mami đã nói cho chúng con nghe về cô và daddy !
” – cô nhóc với khuôn mặt đáng yêu tên Bối Bối lên tiếng
“Con của cậu rất đáng yêu , nào , ta tới nơi rồi !
”
Cảnh Nhi mỉm cười đỗ xe trước cửa một nhà hàng sang trọng , An Nhiên bước xuống xe cùng cô và hai bảo bối .
“Được ăn gà gán rồi .
. yeahh !
” – Bảo Bảo vui mừng
“Bảo Bảo .
. nếu con còn như thế thì mami sẽ không cho con ăn thịt trong vòng 1 tháng đấy !
” – An Nhiên mỉm cười
“Không dám nữa !
” – Bảo Bảo che miệng
“Hai đứa yên tâm , cô Cảnh Nhi sẽ lo cho mấy đứa nên tụi con hôm nay cứ ăn thoải mái !
” – Cảnh Nhi mỉm cười nhẹ nhàng
Bảo Bảo và Bối Bối nghe được liền vui mừng hí hửng chạy vào trong , An Nhiên chỉ lắc đầu nhẹ rồi cùng Cảnh Nhi đi vào trong . Bảo Bảo và Bối Bối cầm lấy menu gọi các món , An Nhiên ngồi xuống ghế rồi nói :
“Hai đứa nếu ăn vượt quá mức mami sẽ cắt giảm lại tiền của cả hai !
”
“Mami…!
” – Bối Bối chu miệng
“Haha.
. An An cậu cứ cho hai nhóc ăn , cứ ăn đi , cô Cảnh Nhi sẽ lo cho hai con !
” – Cảnh Nhi nháy mắt với cả hai
“Chỉ được hôm nay thôi đấy !
” – An Nhiên nhẹ cười
“Cám ơn mami , cám ơn cô Cảnh Nhi !
” – cả hai đồng thanh rồi cười tươi ngồi chọn món
“Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ ?” – An Nhiên nhìn
“Vẫn khỏe ! Cậu sẽ quay về nhà gặp dì và bà chứ ?” – Cảnh Nhi cầm ly nước lọc lên uống
“Tớ sẽ về , tớ sẽ cho mẹ thấy Bảo Bối , nếu hai người họ không chấp nhận chúng tớ cũng không trách !
” – An Nhiên mỉm cười chua xót
“Bà và dì rất nhớ cậu , An An .
. hãy quên đi quá khứ , chúng ta không thể đấu lại họ !
” – Cảnh Nhi nói
“Mối thù của cha làm sao tớ có thể quên .
. dù cho chết tớ cũng phải trả cho họ những cái giá đắt !
” – An Nhiên siết chặt tay lại
Cảnh Nhi nhìn cô rồi thở dài , sau đó cả bốn người ngồi ăn cơm với nhau rất vui vẻ.
Cảnh Nhi lấy xe đưa mẹ con An Nhiên tới một ngôi nhà , An Nhiên đứng trước cổng , ngắm nhìn ngôi nhà trong đôi mắt chất chứa bao nhiêu yêu thương . Bảo Bảo nhìn mẹ mình rồi kéo tay cô :
“Nhà của bà cố và ngoại hả mami ?”
“Ừ.
.
chúng ta vào thôi !
” – An Nhiên bước tới cổng bấm chuông
Từ trong nhà , một người phụ nữa trung niên hiền hậu bước ra mở cổng . Đôi mắt bà hoảng hốt , nước mắt rưng rưng , miệng mấp máy :
“Là.
.
là An Nhiên phải không ?”
“Mẹ…An An đã về rồi !
” – An Nhiên cúi đầu
“An An… Con đi đâu suốt 6 năm qua , con có biết mẹ và nội lo cho con lắm không ?” – bà Bối ôm cô khóc nức nở
“Con du học ở Anh , chúng ta vào nhà , con sẽ giới thiệu thành viên mới cho bà và mẹ !
” – An Nhiên mỉm cười
Thế là An Nhiên , Bảo Bảo và Bối Bối cùng bà Bối đi vào nhà gặp một bà cụ đang ngồi trên xe lăn .
“Nội ! An An về rồi !
” – An Nhiên quỳ xuống dưới chân bà
“An An.
.
Cháu ngoan !
” – bà nội nói khó khăn
“Nội , mẹ , đây là con của con , Bảo Bảo , Bối Bối !
” – An Nhiên dẫn cả 2 đứa trước mặt bà nội
“Bà cố , bà ngoại !
” – Bảo Bảo và Bối Bối ôm lấy cả 2
“Cháu ngoan .
. cháu ngoan !
” – Bà Bối mỉm cười
An Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng , chỉ cần mẹ cô và nội chấp nhận Bảo Bối thì cô không sợ gì cả … Sau đó , An Nhiên đi vào phòng của mình 6 năm trước .
. căn phòng vẫn ngăn nắp sạch sẽ .
.
“Mẹ đã lau dọn mỗi ngày cho con ! Mẹ tin con sẽ về mà !
” – Bà Bối mỉm cười
“Mẹ… Con yêu mẹ !
” – An Nhiên ôm lấy bà
Bà Bối mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô rồi giúp cô mang vali vào sắp xếp quần áo của mẹ con cô vào tủ .
.