Thời gian diễn ra thật nhanh,
chả mấy chốc đã đến ngày sinh của Tố Uyên.
Tin tức nhà thiết kế thời trang nổi tiếng-Varelia,
cũng là Bạch phu nhân chuẩn bị đón đứa con thứ hai mau chóng tràn lan trên báo tin tức.
_ _ _ _ _ _ _ _
Tại bệnh viện.
-"Uyên nhi,
cố gắng một chút!
"-Bạch Tử Ngạn lo lắng,
mồ hôi chảy ròng ròng.
-"Đau quá! Đều tại cái đồ nhà anh,
nỗi đau này đáng lẽ anh phải chịu đựng chứ!
A...
!
"
-"Cố rặn thêm chút nữa,
tôi thấy đầu em bé rồi!
"-nữ bác sĩ kiên nhẫn nói.
-"Aaa.
.
!
"
-"Á.
.
!
aaaa"
-"Ra rồi!
Ra rồi.
.
! Là một bé.
.
.
.
gái!
"-bác sĩ cẩn thận giao đứa bé cho y tá.
Tố Uyên khi nhìn thấy con được y tá bế,
mới nhẹ nhàng mỉm cười,
nhắm mắt.
-"Uyên nhi?Tỉnh dậy đi,
xem con gái của chúng ta này!
"-Bạch Tử Ngạn vỗ má cô.
-"Tiên sinh,
anh yên tâm.
Cô ấy không sao đâu,
chỉ là mệt mỏi quá thôi!
"-Bác sĩ mỉm cười.
-"Oh,
cảm ơn bác sĩ!
"
.
.
.
-"Daddy!
Con muốn gặp mommy và em!
"
Từ ngoài vọng vào tiếng nói của Bạch Tử Vũ.
Cậu bé nhanh chân chạy đên cạnh cha.
-"Daddy,
mommy đang nghỉ ngơi sao?"
-"Đúng vậy,
con không được làm phiền mommy nghỉ ngơi.
Lát nữa khi em bé tắm rửa xong,
daddy sẽ cho con nhìn mặt em bé,
được không?"-Bạch Tử Ngạn bế cậu lên.
-"Được,
được a.
.
"
Ở ngoài cửa, vợ chồng Hắc Vương Khải mang một túi quà lớn đi vào.
Còn có cô bé Hắc Vương Khả Tú nép sau lưng Lệ Ngọc Băng.
-"Tú Tú,
em tới à?"-Bạch Tử Vũ đẩy cha ra,
chạy tới nắm tay cô bé.
-"Đúng là!
"-Bạch Tử Ngạn lắc đầu.
-"Hai người ngồi đi,
Tố Uyên vẫn chưa tỉnh.
!
"
-"Không sao,
chúng tôi tới tặng chút quà rồi về!
"-Hắc Vương Khải cười.
Nói rồi anh đặt mấy túi quà xuống bàn,
vỗ vai Bạch Tử Ngạn.
-"Chúc mừng!
Bây giờ chúng tôi có việc phải đi.
Lúc khác sẽ tới thăm Tố Uyên!
"
-"Được!
Tạm biệt.
"
Lệ Ngọc Băng xoa đầu Bạch Tử Vũ.
-"Tiểu Vũ,
hôm khác cô sẽ dẫn Tú Tú đến chơi với con nha!
"
-"Vâng!
Tạm biệt"
-"Hẹn gặp lại anh Tiểu Vũ"
Cô bé Hắc Vương Khả Tú mỉm cười,
sau đó đi theo cha mẹ.
-"Dady?Sau này chắc chắn con phải lấy được Tú Tú về làm vợ!
"
-"Nếu con đủ bản lĩnh!
"
-"Dady đừng coi thường con chứ!
"
Nữ y tá bước vào,
trên tay đang bế em bé.
-"Bạch tiên sinh,
cô bé đã được tắm rửa.
Bây giờ giao lại cho người nhà chăm sóc"
-"Được được!
"
Bạch Tử Ngạn khó khăn bế lấy con gái.
Người vẫn còn run run,
chỉ sợ làm té con.
-"Dady,
người bế em kiểu gì vậy?"
-"Tiểu quỷ nghịch ngợm!
Ta đâu có rành về chuyện này chứ!
"
-"Aiya!
Cho con xem mặt em đi daddy"
Anh ngồi xuống ghế,
để cậu bé nhìn thấy em rõ hơn.
-"Sao em bé bé vậy dady?Còn đỏ nữa"
-"Ta không biết,
lát nữa hỏi mommy!
"
-"Tên của em là Bạch Tử Vi,
được không dady?"
-"Được,
hay lắm!
"
Tố Uyên nằm trên giường nhăn mày.
Hai cha con này,
nói chuyện sao lại to đến vậy?Làm cô không nghỉ ngơi được.
-"Ồn quá đi!
"
-"A,
mommy tỉnh rồi,
mommy tỉnh rồi.
Người làm tiểu Vũ lo muốn chết!
"-Cậu bé tinh nghịch sà vào lòng cô.
-"Con học thói nịnh hót từ bao giờ vậy hả!
"-Tố Uyên bẹo má cậu.
Bạch Tử Vũ trao em bé cho Tố Uyên.
-"Con bé tên là Bạch Tử Vi!
Em thấy tên này có được không?"
-"Hay lắm,
là anh đặt hả?"
-"Là tiểu Vũ đặt nè mommy!
"
-"Giỏi lắm,
con có thích em bé không?"-cô hỏi
-"Đương nhiên là có rồi,
sau này lớn con sẽ bảo vệ em thật tốt!
"
Em bé Bạch Tử Vi như hiểu được,
ở trong lòng Tố Uyên liền mỉm cười.
Từ nay,
gia đình nhà Bạch Tử Ngạn,
một nhà bốn người chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
"