Tuấn cậu ta vẫn đang ngồi trong văn phòng...
bàn việc vs những đối tác.
.
.
cậu ta ko hề hay biết sự việc cho tới khi.
.
.
"Cộc Cộc.
.
!
!
"
"Có chuyện gì?"-Tuấn giằng giọng hỏi.
"Vâng thưa giám đốc.
.
có cuộc gọi từ bệnh viện đến ạ.
!
!
"
"Cái gì!
!
!
"
.
.
Tuấn chạy nhanh vào phòng cấp cứu.
.
nhìn nó Tuấn có rất nhiều thắc mác.
.
sao nó lại ở đây?Ko phải nó đã về nhà ư?
Đập tay vào thành tường.
.
.
Tuấn tức giận.
.
lễ cưới.
.
sẽ ra sao .
.
.
!
!
Tuấn nghĩ đây là trò mà nó sắp đặt hòng né cuộc hôn nhân này.
.
.
Nếu nó chịu nghe lời 1 chút.
.
chịu làm đám cưới.
.
ko bỏ đi tại buổi tiệc thì chắc rằng Tuấn sẽ ko phải điên tiết thế này.
.
.
Ngồi ngoài phòng chờ.
.
.
ruột gan Tuấn sôi sùng sục.
.
.
Tuấn muốn 1 lí do.
.
1 lí do đủ để Tuấn giữ sự bình tỉnh.
.
"Xin lỗi ai là thân nhân.
.
.
"
"Là tôi"
"Anh là gì của cô ấy ạ?"
"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.
.
"
"Mời anh đi theo tôi"
Nhìn cô y tá khi nói chuyện vs Tuấn.
.
wả là rất khó chịu.
.
có vẻ ý nghĩ ko tốt về Tuấn ập vào đầu cô.
.
chồng chưa cưới mà lại săn sóc vợ mình như vậy ?
Tuấn thừa hiểu.
.
nhưng cũng mặc.
.
.
bước theo cô y tá.
.
hắn chỉ lo nó sẽ ko sớm bình phục thôi.
.
.
chỉ con 2 tuần nữa lể cưới sẽ cử hành mà.
.
.
và mục đích của hắn sắp thành rồi.
.
.
Ngồi xuống ghế.
.
.
Tuấn điềm đạm nhìn bác sĩ.
.
.
Tuấn nhìn săm soi vào hồ sơ bệnh án.
.
.
ông bác sĩ cầm trên tay.
.
Tuấn mong mọi chuyện ko đến nỏi phải nằm liệt 1 chổ hay đại loại thế.
.
"Anh là.
.
.
chồng của cô K.
Uyên?"-Bây giờ ông bac sĩ mới lên tiếng.
.
"Vâng.
.
vậy vợ tôi thế nào rồi ?Khi nào tôi có thể cho cô ấy xuất viện"-Tuấn nôn nao hỏi.
.
"Vợ anh may mắn ko bị gì là nặng.
.
.
vết thương ở đầu ko gì nguy hiểm.
.
chỉ xây xác nhẹ.
.
.
nhưng mà.
.
"-Ông bác sĩ bắt đầu ngập ngừng.
.
.
"Nhưng sao ông cứ nói.
.
?"
"Nhưng có thể cố ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.
.
.
"
"Mất.
.
.
trí.
.
nhớ.
.
.
.
"
.
.
Hắn vẫn vùi đầu vào công việc nhằm wên đi hình bóng nó.
.
.
cố gắng như 3 năm nó ra đi vậy.
.
hắn tin hắn sẽ làm đc.
.
vì hắn từng làm rồi mà.
.
.
Wuyết chí của hắn cũng dừng lại.
.
.
bước ra ngoài.
.
đập vào mắt hắn là chiếc bàn thư kí.
.
nơi mà nó từng bị hắn hành hạ.
.
.
Hắn cố wên mà.
.
sao cứ vẫn nhớ.
.
hay hắn cứ nhớ nó rồi sẽ wên chăng.
.
.
.
hắn lại nhớ.
.
nhưng nỗi nhớ dần dần.
.
.
lang ra.
.
hắn nghĩ đến dòng nước mắt của nó.
.
Nó cũng đau lắm.
.
nhất định thằng khốn kia đã làm gì nó.
.
sao hắn ko cho nó 1 cơ hội giải thích.
.
sao hắn lại vì cái lòng tự cao mà ko giữ nó bên mình
Lấy tay đập vào trán.
.
hắn vụt chạy như bay xuống chiếc xe.
.
.
rồi phóng đi tìm trái tim của đời mình.
.
.
.
hắn nghĩ mọi chuyện sẽ ko mấy muộn màn cả.
.
còn nó.
.
là con cơ hội mà.
.
chắc rằng nó đang mong hắn lắm.
.
.
.
.
.
Hắn vẫn bó tay.
.
nó ko ở nhà tên khốn ấy.
.
vậy nó ở đâu.
.
hắn thấy wái lạ vì sao tên kia cũng ko có ở nhà.
.
.
nhìn xung wanh hắn suy nghĩ .
.
. hắn thấy lo.
.
1 cái lo lạ.
.
. khi nãy cũng thế.
.
.
ko lẻ nó gặp chuyện chẳng lành.
.
Hắn nhân chuông liên tục.
.
và wát tháo sự trễ nải của bọn hầu nhà Tuấn.
.
hắn túm cổ 1 người wản gia.
.
hắn đe dọa hỏi.
.
"Tôi ko có thì giờ hỏi nhiều.
.
.
cô ấy đâu?"
"Thưa thưa.
.
.
.
.
tôi.
.
"
"NÓi.
.
.
.
"-Hắn wát.
"Dạ da.
.
.
cô chủ K.
Uyên đang ở.
.
.
bệnh viện.
.
.
"
Hắn sửng người.
.
ánh mắt chau lại.
.
hắn bỏ đi nhảy lên chiếc xe.
.
lòng hắn bây giờ như bị dò xé.
.
.
sao hắn wá ngu ngốc.
.
.
bây giờ hắn thấy nuối tiếc thời gian nhiều lắm.
.
mong rằng.
.
.
nó sẽ bình an.
.
.
.
Hắn đã làm gì thế này.
.
.
1 tay thì yêu nó.
.
tay kia luôn đẩy nó vào cái của sự đau khổ.
.
hắn wá thất vọng.
.
.
thất vọng về mình.
.
.
có thể nào vì bản tính kiêu ngạo này.
.
hắn đã đánh mất đi nó .
.
.
.
.
.
Và thế là chỉ trong tíc tắc.
.
hắn đã có mặt tại bệnh viện.
.
.
hắn tìm kiếm nó .
.
hắn chạy hết thảy tầng lầu.
.
.
nhưng người mà hắn ko muốn gặp thì lại phải đối diện.
.
.
là Tuấn.
Hắn từ từ đi lại.
.
nhìn vào phòng.
.
hắn thấy nó đang hấp hối trên hàng tá.
.
bình oxi.
.
nước biển,
.
.
nổi lo rì rào ập về.
.
.
Hắn siết chặc cổ áo Tuấn hắn ko còn gì phải là cái công tử nữa.
.
.
"Mày đã làm gì mà khiến cô ấy phải thế hả?"
"Tao ko làm gì cả.
.
chính mày.
.
mày mới là thủ phạm.
.
.
"-Tuấn hất bàn tay hắn ra.
.
ánh mắt như dao bén đâm sâu vào tim hắn.
.
.
"Là tao ư?là tao sao?là tao mà mày dám.
.
dám.
.
"-hắn đẩy mạnh Tuấn vào tường.
.
2 mắt trân trân nhìn Tuấn.
.
.
.
đọc đc cái suy nghĩ của Tuấn.
.
hắn ghê tởm .
.
.
"Vậy ra mày biết.
.
rồi à.
.
.
.
cô ấy cũng béo bở đấy chứ.
.
tuy là thằng tới sau.
.
nhưng cũng tuyệt đấy chứ.
.
.
?"-Tuấn cười mỉa.
.
"Mày.
.
.
.
.
.
.
.
.
là thằng chó chết.
!
!
!
"-Hắn đập vào mặt Tuấn 1 cú đấm.
.
hắn ko ngờ Tuấn lại có thể phát ngôn câu nói thiếu suy nghĩ như vậy.
.
.
Một cú đấm mà hắn chưa bao giờ sử dụng.
.
hắn rất ít đánh ai.
.
nhưng khi hắn đánh.
.
thì chỉ có nước bò lê.
.
hắn cứ đánh đánh Tuấn.
.
trước sự can ngăn của các bác sĩ.
.
.
Ánh mắt rực lữa.
.
hắn cứ thế.
.
đánh.
.
đánh cho Tuấn thấy rằng.
.
sự gu ngốc của bản thân.
.
hắn muốn cho Tuấn tỉnh ra.
.
.
Vẫn thích thú.
.
vẫn vui cười.
.
Tuấn như 1 thằng ngô nghê nhìn hắn điên lên.
.
đó là điều Tuấn muốn chứng kiến.
.
.
để như cho hắn thấy.
.
.
khi Tuyết Nhi mất đi.
.
Tuấn đã phải đau khổ như thế nào.
.
.
.
.
.
.
.
.
.