Ngân Tô tìm được căn phòng điểm danh lúc trước, cô vừa đứng yên, liền thấy cầu thang bên kia vang lên tiếng sấm sét ầm ầm...
. Ồ, không có tiếng sấm.
Mùi khét bay từ bên kia, Độ Hạ bước ra từ một luồng sét hình vòng cung, gió do luồng sét cuốn lên thổi bay mái tóc buông xuống bên má cô ấy, ánh sáng xanh lam lướt qua trong đôi mắt lạnh lùng của cô ấy.
Độ Hạ quay đầu nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô không biết nữ hiệp sét nhìn mình làm gì, hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Cuối cùng, Ngân Tô suy nghĩ một chút, giơ tay lên vỗ tay bộp bộp, rất ủng hộ.
Độ Hạ: ".
.
.
"
Độ Hạ nhìn Ngân Tô là bởi vì trong một đám thực vật màu xanh lá, cô gái mặc đồ đen kia nổi bật nhất, sau đó lại vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô.
.
. Trong khóa học đặc biệt của cô, giáo viên từng nói với cô, muốn người khác cảm thấy mình không dễ chọc, thì không thể tránh ánh mắt trước, vì vậy cô chỉ đành tiếp tục nhìn.
Cô hoàn toàn không hiểu tại sao Ngân Tô lại đột nhiên vỗ tay.
Quả nhiên giữa cô và người điên có bức tường!
.
.
.
.
.
.
Có Độ Hạ mở đường, người chơi xuống sau liền nhàn nhã hơn rất nhiều, Độ Hạ thậm chí còn dọn dẹp con đường dẫn đến phòng điểm danh, xứng đáng là người lao động xuất sắc của giới người tốt.
Đáng tiếc, ngoại trừ số ít người chơi cảm thấy biết ơn, phần lớn người chơi ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, cũng may Độ Hạ không để ý.
Khả năng phục hồi của thực vật bị sét thiêu đen dường như giảm đi không ít, rất lâu vẫn chưa thấy dấu hiệu sinh trưởng.
Nhưng điều này cũng vô dụng, qua một khoảng thời gian, chúng vẫn sẽ mọc ra.
Đến giờ điểm danh, Vạn chủ quản trực tiếp bước ra từ trong phòng điểm danh.
Hắn thậm chí còn chưa bước ra khỏi cửa, đứng ở cửa ra vào, "Hôm nay là ngày thứ bảy, chúng ta sẽ kiểm tra thành quả chu kỳ thứ hai của mọi người, hy vọng hạt giống giấc mơ mà mọi người ươm mầm đều có thể vượt qua bài kiểm tra.
"
Ngân Tô vẫn là người đầu tiên đi vào, Vạn chủ quản lùi ba bước liền, sợ Ngân Tô làm gì đó với hắn.
Ngân Tô âm thầm cười nhạo hắn, sải bước đi đến trước máy móc, đặt chậu hoa lên.
Mỗi ngày được tưới máu nóng của một NPC rất hiệu quả, kiểm tra đạt yêu cầu.
Nhưng những người chơi khác không may mắn như vậy, trong số người chơi mới còn sót lại, có mấy người đều kiểm tra không đạt yêu cầu.
Có thể là lần trước không đạt chỉ là bổ sung, mấy người chơi kia ngược lại cũng bình tĩnh.
NPC cũng lần lượt xuất hiện, đợi tất cả mọi người đều kiểm tra xong, Vạn chủ quản đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nói: "Chúc mừng mọi người đã vượt qua bài kiểm tra, vậy xin mọi người hãy tiếp tục nỗ lực trong chu kỳ thứ ba. Để khen thưởng cho nỗ lực của mọi người, dịch dinh dưỡng ban đầu của chu kỳ thứ ba đã được phát đến phòng của mọi người.
"
".
.
.
" Lại là trò hề này.
Người chơi đều có chút cảm thấy vô vị.
Dù sao cũng không lấy được, bọn họ thậm chí còn không muốn chạy qua xem.
Trên mặt Vạn chủ quản lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó thốt ra một câu: "Để khuyến khích tính tích cực của mọi người, chu kỳ thứ ba sẽ khởi động chế độ loại trừ, khi đó chỉ có 16 nhân viên thực tập có thể tiến vào chu kỳ tiếp theo, nếu như khi kiểm tra số lượng vượt quá 16 người, vậy sẽ xếp hạng theo mức độ ươm mầm hạt giống giấc mơ, chọn 16 người đứng đầu.
"
"Vậy, xin mọi người hãy tiếp tục nỗ lực.
"
Vạn chủ quản nói xong, liền trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Người chơi: ".
.
.
"
Ngân Tô: ".
.
.
"
NPC không lập tức lên lầu xem dịch dinh dưỡng, có lẽ cũng cảm thấy dịch dinh dưỡng sẽ bị trộm, chạy lên cũng vô ích, bọn họ nhìn chằm chằm người chơi với ánh mắt kỳ quái, thỉnh thoảng lại nói chuyện với đồng bọn bên cạnh hai câu.
"16 người.
.
. chế độ loại trừ.
.
.
" Một người chơi lẩm bẩm, "Sao lại có hạn chế danh ngạch chứ?"
"Có hạn chế danh ngạch là chuyện bình thường.
"
"Hiện tại chúng ta còn 30 người.
.
. chỉ cần chết 14 người, vậy sẽ không bị loại trừ đúng không?"
"Cậu có quên đám NPC kia không?" Một người chơi lạnh lùng nhắc nhở đối phương.
".
.
.
"
Đúng vậy, đám NPC kia cũng giống như bọn họ, đều là nhân viên thực tập.
.
. Hơn nữa số lượng của bọn họ hiện tại gấp mấy lần bọn họ.
Mấy người chơi không đạt yêu cầu lúc này nhìn nhau: ".
.
. Tôi.
.
. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vừa rồi Vạn chủ quản không nói người chơi không đạt yêu cầu thì phải làm sao!
Người chơi không dám nói "lần này có thể sẽ không bị phạt" loại lời này, đây thế nhưng là phó bản tử vong, chỉ mong người chơi chết đi, làm sao có thể khoan dung như vậy.
Tất cả mọi người đều không nói gì, mấy người chơi kia lập tức hoảng loạn, nỗi sợ hãi vô hình bắt đầu lan tràn.
Điều Vạn chủ quản không nói có lẽ chỉ có một —— bọn họ sẽ chết.
"Lâm ca, không phải anh nói chúng tôi nghe lời thì anh sẽ bảo vệ chúng tôi sao?" Có một người chơi nhìn về phía Lâm Phi Trần đứng phía sau đám đông.
Lâm Phi Trần đứng sau mấy người, vừa hay có thể che khuất tầm mắt của Ngân Tô, hắn chỉ liếc mắt nhìn người chơi kia một cái, thần sắc khinh miệt và không kiên nhẫn ra hiệu cho người chơi bên cạnh.
Người chơi kia lập tức cười lạnh một tiếng: "Mấy ngày nay chúng tôi không bảo vệ cậu sao?"
"Nhưng.
.
. Nhưng mà.
.
.
"
"Vèo!
"
"Xoẹt xoẹt!
"
Dây leo chui ra từ thực vật bên cạnh, quấn lấy vài người chơi và nhân viên NPC, nhanh chóng kéo bọn họ vào bụi cây.
Trong đó có hai người không kịp phản ứng, bị kéo vào bụi cây mới phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó thực vật bên kia rung lắc dữ dội, giống như đang tụ tập làm chuyện gì đó.
Cũng có người chơi bị kéo xuống đất, bám chặt lấy rễ cây trên mặt đất giãy giụa, trong miệng vừa kêu: "Cứu mạng! Cứu tôi, cứu tôi với!
"
"Soạt soạt soạt.
.
.
"
Người chơi nghe thấy tiếng thực vật ma sát phát ra xung quanh, dường như mỗi cọng dây leo trên mặt đất đều đang ngọ nguậy, người chơi bị biến cố này làm cho thần kinh căng thẳng, căn bản không ai dám phân tâm đi cứu bọn họ.
"Đừng nhúc nhích!
" Độ Hạ quát lớn một tiếng.
"Đừng nhúc nhích!
" Cũng có người chơi khác thấp giọng cảnh cáo.
Người chơi đã chuẩn bị tấn công bị mấy tiếng quát lớn này khiến đứng im, anh ta nhìn chằm chằm cọng dây leo đang tiến về phía mình ngay đối diện, nhìn nó ngày càng tiến lại gần, trong lòng giằng xé giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn không ra tay.
Dây leo men theo chân anh ta đi qua, quấn lấy cánh tay của người chơi đang nằm trên mặt đất kêu cứu, dùng sức kéo một cái, mọi người chỉ nghe thấy tiếng "rắc" một tiếng, sau đó là máu tươi bắn ra, người chơi kêu thảm thiết.
Thực vật nhìn thấy máu như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng lao về phía người chơi, cuối cùng người chơi ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra nổi, bị kéo vào bụi cây.
Vết máu trên mặt đất rất nhanh đã bị dây leo "dọn dẹp" sạch sẽ, xung quanh dần dần trở lại yên tĩnh.
Mọi người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, hận không thể mọc cánh bay khỏi nơi đúng sai này.
NPC hiển nhiên cũng có tâm trạng tương tự, một đám người chen chúc nhau chạy lên lầu.
.
.
.
.
.
.
Ngân Tô cùng người chơi trở lại tầng bốn chưa bị thực vật xâm chiếm nghiêm trọng, trải qua sự tổn thất vừa rồi, hiện tại người chơi chỉ còn 24 người.
"Giang tiên sinh, ba ngày tiếp theo tốt nhất anh đừng nên hành động một mình.
" Trước khi lên lầu, Ngân Tô đặc biệt tìm Giang Kỳ nhắc nhở một câu: "Anh mà chết thì tôi sẽ không đi học được, đáng tiếc quá.
"
Giang Kỳ: ".
.
.
" Rốt cuộc là cô đáng tiếc cho tôi, hay là đáng tiếc vì không đi học được?
Ngân Tô lại suy nghĩ một chút, không yên tâm nói: "Hay là anh về phòng tôi đi.
"
Lúc này, nam nữ có khác biệt gì nữa chứ, Giang Kỳ đồng ý rất dứt khoát: "Được.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!