Đặng Lệ Chu gần như muốn bóp nát thiết bị kích nổ trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ngân Tô.
“Nếu cô muốn dùng cách này để ngăn cản tôi cho nổ tung con tàu, vậy thì cô nhầm rồi. Đó là bom hẹn giờ, cho dù tôi không ấn, đến giờ nó cũng sẽ tự động nổ tung.
”
Lúc này, Đặng Lệ Chu cũng không sợ cô biết những chuyện này.
Thiết bị kích nổ chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, hơn nữa không chỉ có mình cô ta có, còn có người khác cũng có thiết bị kích nổ, bọn họ muốn đảm bảo kế hoạch chắc chắn thành công.
Ngân Tô vẻ mặt chân thành nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định ngăn cản cô cho nổ tung con tàu.
”
Đặng Lệ Chu liền không hiểu: “Vậy thì cô làm những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì?”
Tại sao lại muốn giúp cô ta?
Cô ta không thể quen biết Đặng Lệ Lỵ!
Tại sao lại muốn giúp cô ta bắt kẻ giết hại Đặng Lệ Lỵ đến đây?
Ngân Tô im lặng một chút, rồi nói: “Tôi muốn sống sót rời khỏi con tàu này, giống như Lệ Lỵ muốn sống sót rời khỏi con tàu này vậy.
”
Có lẽ là câu nói sau cùng kia đã khiến Đặng Lệ Chu cảm động, cô ta im lặng, không nói gì nữa.
…
…
Rõ ràng vẫn chưa phát nổ, nhưng bên trong con tàu đã bắt đầu xuất hiện dấu vết bị lửa thiêu, những đồ trang trí xa hoa kia biến thành một màu đen kịt.
Tiếng cười đùa của trẻ con văng vọng trong hành lang, âm trầm quỷ dị.
“Anh trai, anh không phải nói muốn chơi với em sao? Sao anh lại không dậy?”
Quan Tây nhìn đứa bé đang ngồi xổm trước mặt mình, sắc mặt còn khó coi hơn cả ăn phải sh*t.
Cô bé mặc váy công chúa màu đỏ, đầu đội vương miện, trong ngực ôm một con gấu bông màu hồng, khuôn mặt trắng nõn nà còn phúng phính.
Nhìn thế nào cũng là một đứa bé xinh đẹp đến mức không chân thật.
Cô bé buồn bực nhìn anh ta, một lúc sau như là nghĩ đến chuyện gì đó: “Anh trai không đứng dậy được sao, vậy để em giúp anh nhé.
”
Toàn thân Quan Tây run rẩy, bộ dạng hiện tại của anh ta, đều là nhờ cô ta ban tặng cả, cô ta có thể giúp anh ta như thế nào?
Cô bé vui vẻ chạy ra khỏi cửa, Quan Tây lập tức chống người bò về phía cửa.
Một chân của anh ta đã biến mất, chân còn lại cũng bị gãy, căn bản không đứng dậy được.
Vết máu loang lổ trên sàn nhà đen kịt, anh ta di chuyển rất chậm, trên sàn nhà bị kéo lê thành một vệt dài.
Quan Tây vất vả lắm mới nhích đến cửa, còn chưa kịp ra ngoài, cô bé kia đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Lúc này anh ta gần như đang nằm bò trên mặt đất, đứa bé bảy tám tuổi đứng trước mặt anh ta, lại giống như một ngọn núi lớn.
“Anh trai muốn đi đâu?” Sắc mặt cô bé đã u ám, “Anh trai không muốn chơi với em sao? Nói chuyện không giữ lời, phải bị phạt.
”
Quan Tây: “…”
Toang rồi.
…
…
Hứa Hoà Diệp và Từ Thừa Quảng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trên lầu truyền đến, hai người nhìn nhau một cái, bắt đầu di chuyển lên lầu.
Không lâu sau khi Ngân Tô rời đi, bọn họ phát hiện những cánh cửa bị khoá chặt trước đó đã có thể mở ra, đám nhân viên phục vụ kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bọn họ không tìm thấy quỷ nước, cũng không nhìn thấy con quái vật nhỏ mà Ngân Tô nói.
Trong phó bản, tốt nhất là không nên đến gần khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng hiện tại bọn họ không còn đường nào khác để đi.
Con tàu này sắp phát nổ rồi.
Cho dù bọn họ may mắn chống đỡ được vụ nổ, khoảng thời gian sau khi nổ tung đến khi phó bản kết thúc, sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.
Rất nhanh Hứa Hoà Diệp và Từ Thừa Quảng đã lên đến tầng trên, bọn họ không nhìn thấy ai, nhưng nhìn thấy dấu vết giãy giụa trên mặt đất đen kịt, và mùi máu tanh.
“Hai người cũng đến chơi với em sao?”
Giọng nói non nớt của đứa bé vang lên từ phía sau bọn họ.
Hai người giật thót tim, quay đầu nhìn về phía sau.
Cô bé ôm gấu bông màu hồng đang nắm tay Quan Tây, nghiêng đầu đánh giá bọn họ.
Chân trái của Quan Tây đã biến mất, thay vào đó là một vật kim loại, trên chân còn lại cũng có dấu vết bị kim loại xuyên qua.
Mà Quan Tây lại yên lặng đứng bên cạnh cô bé, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn, giống như người chết.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy con quái vật này, chuông báo động trong lòng bọn họ đã vang lên.
Con quái vật này rất mạnh.
“Cẩn thận.
” Hứa Hoà Diệp nhắc nhở Từ Thừa Quảng.
Từ Thừa Quảng gật đầu.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Quan Tây, nói với giọng lanh lảnh: “Anh trai, em muốn bọn họ cũng chơi với em.
”
Quan Tây không nói gì, chỉ bước về phía Hứa Hoà Diệp và Từ Thừa Quảng.
Quan Tây rõ ràng là vô phương cứu chữa.
Anh ta đã hoàn toàn trở thành con rối của quái vật, không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, điên cuồng tấn công hai người.
Cô bé ôm gấu bông vỗ tay bên cạnh, còn không ngừng cổ vũ cho Quan Tây, liên tục gọi anh trai cố lên… Âm thanh đó đối với Hứa Hoà Diệp và Từ Thừa Quảng mà nói, quả thực là sự ô nhiễm tinh thần.
“Cậu cản anh ta lại, tôi đi giết con quỷ nhỏ kia.
” Từ Thừa Quảng nói với Hứa Hoà Diệp.
“Để tôi đi.
” Hứa Hoà Diệp để Từ Thừa Quảng đối phó với Quan Tây: “Cậu không phải là đối thủ của nó đâu.
”
Từ Thừa Quảng vận động mạnh, trái tim giống như không chịu nổi gánh nặng, cơn đau và cảm giác nghẹt thở thay phiên nhau hành hạ, hiện tại Từ Thừa Quảng còn có thể giao đấu với Quan Tây, đã là dùng hết toàn lực rồi.
Từ Thừa Quảng cũng không tranh giành với Hứa Hoà Diệp, lúc này mà phân công không tốt, bọn họ sẽ bị tiêu diệt.
Từ Thừa Quảng phụ trách cản Quan Tây, Hứa Hoà Diệp nhân cơ hội xông về phía cô bé.
Cô bé nhìn thấy Hứa Hoà Diệp xông về phía mình, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ: “Chị gái thích em lắm sao!
”
Đáp lại cô bé là một đường kiếm ảnh.
Cô bé bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.
Hứa Hoà Diệp cũng ngây người, dễ dàng như vậy sao?
Nhưng rất nhanh cô đã biết không phải như vậy, cơ thể cô bé rất nhanh liền khép lại, hoàn toàn không nhìn ra vết thương.
“Đau quá.
” Cô bé nhíu mày, nụ cười biến mất: “Chị gái sao lại xấu tính như vậy, lấy dao chém em… Hay là chặt đứt tay của chị gái đi, như vậy chị gái sẽ ngoan ngoãn.
”
Nói đến phía sau, nụ cười của cô bé lại rực rỡ trở lại.
Hứa Hoà Diệp gần như không nhìn rõ quỹ tích hành động của cô bé, cô bé đã đứng bên cạnh cô, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô.
Thân ảnh cô bé lóe lên xuất hiện ở bên kia, vẫn là giọng nói cười hì hì kia: “Chị gái, chơi với em đi.
”
Hứa Hoà Diệp: “…”
Trong hành lang bị lửa thiêu, kiếm ảnh lập lòe không ngừng lóe lên, phản chiếu chiếc váy đỏ rực rỡ của cô bé, đáng tiếc kiếm ảnh lại không chạm đến được ngay cả một góc váy của cô bé.
Cô bé cũng không vội ra tay với cô, ngược lại giống như mèo vờn chuột trêu chọc cô.
“Rầm!
!
”
Từ Thừa Quảng đâm vào tường.
Quan Tây toàn thân đầy máu, nhưng không cảm nhận được chút đau đớn nào, túm lấy cổ áo Từ Thừa Quảng, hung hăng ném anh ta xuống đất.
Quan Tây đè lên người Từ Thừa Quảng, mười ngón tay như móc câu, chụp về phía ngực anh ta.
Tiếng tim đập ‘thình thịch thình thịch’, vô cùng rõ ràng.
Hứa Hoà Diệp xoay người muốn cứu Từ Thừa Quảng, nhưng cô bé lóe lên xuất hiện trước mặt cô, chặn đường đi của cô: “Chị gái, chị chỉ có thể chơi với em thôi.
”
Hứa Hoà Diệp bị cô bé cản lại, tự lo cho bản thân còn không xong, không rảnh quan tâm đến Từ Thừa Quảng.
Từ Thừa Quảng bị đè trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể đưa tay cản Quan Tây.
Nhưng mà, tay Quan Tây đã chạm đến trái tim của anh ta, anh ta thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác trái tim bị chạm vào…
Ngón tay đâm vào lồng ngực, trái tim đang đập trong lồng ngực anh ta chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã bị túm lấy.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!