Ngân Tô dừng lại bên đường, liếc nhìn màn hình điện thoại, bản đồ đã ngừng thu hẹp, toàn bộ bản đồ biến mất gần một nửa.
Hiện tại còn gần ba vạn con quái vật, lúc bản đồ còn nguyên vẹn đã rất dày đặc rồi.
Bây giờ bản đồ thu nhỏ một nửa…
Ngân Tô không dám tưởng tượng cảnh tượng đó… sẽ rất kích thích.
“Làn sương mù vừa rồi là thứ gì vậy?” Những người chơi đã lấy lại tinh thần, bắt đầu thảo luận chuyện vừa rồi.
“Bất kể là thứ gì, bây giờ phạm vi hoạt động của chúng ta đã thu nhỏ lại, mà quái vật lại tăng lên…”
“Đây là thu hẹp vòng an toàn, muốn chúng ta chạy bo đấy!
”
Bản đồ thu nhỏ một nửa, nhưng mật độ quái vật lại trực tiếp tăng gấp đôi.
Hơn nữa thực lực của quái vật càng ngày càng mạnh theo thời gian, nguy hiểm và thử thách mà người chơi phải đối mặt càng lớn hơn.
“Bùm—”
Một cô gái đứng ở rìa đám đông đột nhiên bị che mặt , máu và thịt vụn bắn tung tóe lên người những người chơi bên cạnh, bọn họ che miệng chạy sang một bên, nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp.
“A Huệ!
!
”
Bên cạnh cô gái bị che mặt còn có một người bạn đồng hành tuổi tác không chênh lệch lắm, trên người cô ta dính nhiều máu nhất, gần như che kín mặt.
Cô ta chớp mắt, trong tầm mắt một màu đỏ máu, nhìn thấy cơ thể người bạn đồng hành chậm rãi ngã xuống đất, tứ chi cứng đờ không thể cử động…
“A Huệ…”
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao… đột nhiên lại bị che mặt
Xung quanh có người chơi mai phục sao?
Cô ta có nên chạy trốn không? Đúng vậy, nên chạy trốn!
Nhưng mà chân không nghe lời thì phải làm sao?
Liệu cô ta có chết không…
Cơ thể cô gái run rẩy dữ dội, lý trí mách bảo cô ta nên chạy trốn, nhưng mà nửa ngày cũng không nhúc nhích được một bước.
“Bị loại rồi… không phải là có mai phục.
” Có người chơi đã phát hiện ra manh mối từ trên điện thoại di động.
Đây là thủ đoạn yêu thích của trò chơi khi loại bỏ người chơi, che mặt hoặc là nổ tung toàn thân…
Xác định không phải là do người chơi nào đó đánh lén, những người chơi đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhưng mà không ai quan tâm đến người chơi bị loại kia.
“Nâng cấp đã được cập nhật…”
“100 chọn 50? Trực tiếp giảm một nửa?”
“Như vậy cũng quá tàn nhẫn, còn để cho người ta sống không?”
“Toang rồi…”
Có người chơi chỉ là kinh ngạc vì số lượng người được nâng cấp lại bị giảm một nửa, có người lại mặt mày tái mét, không chắc chắn về việc có thể nâng cấp lần sau hay không.
…
…
【Số người sống sót hiện tại: 100】
【Số NPC hiện tại: 29332】
【Điểm tích lũy: 2621】
【Xếp hạng hiện tại: 1 (100 chọn 50)】
Ngân Tô nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ mới vừa qua 12 giờ…
“Cập nhật 12 tiếng một lần.
” Trần Phong đứng sau Ngân Tô rõ ràng cũng phát hiện ra nội dung thay đổi trên điện thoại di động, đồng thời nói cho Ngân Tô một manh mối mới: “Lần cập nhật tiếp theo hẳn là vào 12 giờ tối, có thể là vòng cuối cùng.
”
Trần Phong đã xác nhận thời gian cập nhật điện thoại di động tối hôm qua với những người chơi khác vào buổi sáng.
Số lượng người được nâng cấp vòng tiếp theo hẳn là 25-30 người, phó bản lớn 200 người, số lượng người thông quan này không tính là nhiều.
Ngân Tô cất điện thoại di động đi: “Một trăm chọn năm mươi, cạnh tranh gay gắt a. Xếp hạng của anh đủ chưa?”
“Cũng tạm.
” Xếp hạng hiện tại của Trần Phong cũng tạm, không cần phải lo lắng quá.
Trần Phong lại mời Ngân Tô: “Tôi tìm được chút manh mối về hồ sen, cô có muốn đi không?”
Ngân Tô suy nghĩ một chút: “Đi thôi.
”
Ngân Tô và Trần Phong rời khỏi đám đông, không thu hút sự chú ý của đám người kia, rất nhanh đã biến mất ở góc cua của một tòa nhà.
…
…
Người chơi đều đang thảo luận chuyện 100 chọn 50, chờ đến khi bọn họ phát hiện Ngân Tô và Trần Phong biến mất, đã là một phút sau.
“Bọn họ đâu rồi?”
“Không biết… Vừa rồi còn đứng ở kia, sao nói đi là đi ngay vậy.
”
“Tôi còn định đi theo cô ta nữa chứ…”
“Cậu nằm mơ à, người ta có cho cậu đi theo sao?”
“Chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy?”
“… “
Mấy người chơi ngươi một lời ta một câu nói chuyện, không ít người chơi đều có ý nghĩ như vậy, muốn đi theo cô gái kia.
Bây giờ người ta biến mất rồi, ý nghĩ này cũng không thể thực hiện được.
Bọn họ nhìn nhau, lại nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, mỗi người đều cảnh giác đối phương, bầu không khí hiện trường có chút căng thẳng kỳ lạ.
Dù sao hiện tại chỉ còn lại năm mươi suất nâng cấp… năm mươi suất a, không nhiều lắm.
Giai đoạn đầu nhanh chóng giết quái vật có thể kéo dài điểm tích lũy.
Nhưng mà giai đoạn sau giết quái vật điểm tích lũy đến quá chậm, cách tốt nhất là giết người chơi, cướp đoạt điểm tích lũy của người chơi, hoặc là trực tiếp giết đến khi chỉ còn lại năm mươi người chơi.
Mọi người đều là người chơi lâu năm, ai mà không nghĩ ra được cách ‘đơn giản’ này?
Ngoại trừ một số ít người chơi vẫn giữ nguyên tắc, không muốn ra tay với đồng loại, không ít người chơi xếp hạng thấp đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để hành động an toàn hơn.
Những người chơi nằm trong vòng an toàn nâng cấp thì đang nghĩ cách để sống sót.
Những người chơi không muốn ra tay với đồng loại và người chơi cảm thấy bản thân an toàn, đều cho rằng nơi này không nên ở lâu, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Có người đầu tiên dẫn đầu, rất nhanh đã có người thứ hai.
Người chơi lần lượt rời đi, căn bản không dám ở lâu với người chơi xa lạ, bầu không khí giữa những người chơi trở nên kỳ lạ.
Hơn mười người chơi cuối cùng chỉ còn lại năm người.
“Có muốn liên minh không?” Một trong số những người chơi lên tiếng: “Xếp hạng của mọi người hẳn là cũng không an toàn lắm chứ?”
Bốn người chơi kia đều không lập tức trả lời, sau một lúc, mới có một người chơi lên tiếng: “Có thể liên minh.
”
“Tôi… vẫn là thôi vậy.
” Có một người chơi sau khi suy đi tính lại, lựa chọn rút lui, không biết tại sao lại thay đổi chủ ý: “Tôi vẫn nên đi giết quái vật thì hơn.
”
Hắn ta xoay người muốn rời đi, nhưng mà người chơi đề nghị liên minh trước đó đột nhiên ra tay, một đao cắt đứt cổ họng đối phương.
Người chơi giết người lau dao vào người mình, nói với ba người còn lại: “Đi tìm thêm một số người chơi liên minh, cố gắng loại bỏ càng nhiều càng tốt, như vậy sẽ an toàn hơn.
”
Bốn người không hề thương hại người chơi đã chết, cùng nhau rời khỏi nơi này.
Tình huống như vậy xảy ra ở những nơi khác nhau.
Vì muốn sống sót, bọn họ có thể giết đồng loại.
…
…
Tòa nhà số 9.
Nơi này đã rất gần trung tâm của khu chung cư.
Trần Phong dẫn đường phía trước, nhưng mà khi hắn ta bước vào cửa đơn nguyên, lại phát hiện Ngân Tô không đi theo.
“Tiểu thư Tô, bên này.
”
Ngân Tô đứng bên ngoài cửa nhìn về một hướng nào đó: “Kia là tòa nhà đẹp nhất khu chung cư này sao?”
“???” Trần Phong đi ra ngoài, nhìn theo hướng Ngân Tô nhìn, “Kia hẳn là trung tâm của khu chung cư này… nói là tòa nhà đẹp nhất cũng không sai.
”
Tòa nhà kia là tòa nhà số 1.
“Tôi đi thăm hỏi hàng xóm trước.
” Ngân Tô đi về phía bên kia.
Trần Phong: “???”
Sao lại muốn thăm hỏi hàng xóm nữa rồi? Lúc này còn thăm hỏi hàng xóm gì nữa?
Ba phút sau, Trần Phong nhìn thấy Ngân Tô gõ cửa nhà ở lầu 1 tòa nhà số 1, cười còn đáng sợ hơn cả con quái vật mở cửa…
Đây là thăm hỏi mà cô nói sao?
Thăm hỏi quái vật đến chết sao?
…
…
So với việc thăm hỏi tòa nhà số 44, hôm nay tốn thời gian hơn, cả tòa nhà không sót một ai, đều bị lây nhiễm.
Chờ đến khi Ngân Tô xử lý xong lũ hàng xóm tà dị, đi ra từ thang máy, trở về tòa nhà số 9.
Trần Phong tê dại dẫn Ngân Tô trực tiếp lên tầng cao nhất, nhưng mà cửa sân thượng bị khóa lại.
“Để tôi.
” Chuyện mở khóa Ngân Tô rất quen thuộc, lấy ra một cái chìa khóa bắt đầu mày mò.
“Cạch—”
Ổ khóa mà mở.
Ngân Tô đẩy cửa đi vào, trên sân thượng không chất đống đồ linh tinh, cũng không có thứ gì kỳ quái.
Trần Phong đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bể chứa nước.
Bể chứa nước cao hơn bể bình thường rất nhiều, xung quanh không có thứ gì để leo trèo, không dễ dàng leo lên.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!