“Ủa? Chị, không phải chị mới cầm thức ăn này đi công viên sao, tại sao lại cầm về vậy?” Khả Lệ không hiểu hỏi.
“Không phải em phải đi Pháp sao, tại sao vẫn ở đây?” Khả Na rất khó hiểu em gái của mình có phải nữ tiếp viên hàng không hay không? Còn nói nó chuẩn bị cuốn gói rồi, lại còn lừa gạt cô bảo đi làm việc?
“À! Đồng nghiệp trong công ty em điều ban, chuyến tiếp theo em mới bay.
” Cô sẽ không nói cô cầm tiền, quay lại làm quân sư, “Đúng rồi, chị còn chưa nói tại sao lại đem thức ăn về?”
“Chị đi công viên nghe được có người nói, có một người xấu báo cảnh sát đem những chú chó lang thang kia bắt đi, có lẽ bây giờ đã chết không đau đớn gì rồi.
” Khả Na khổ sở nói.
“Không thể nào? Anh Đông Lôi tàn nhẫn như vậy sao?” Khả Lệ nhăn chân mày.
“Cái gì? Liên quan gì tới anh ta?”
“A! Không có.
” Thảm, cô lại lỡ miệng.
“Em làm trò, rốt cuộc anh ta làm gì với những con chó lang thang đó?” Khả Na trừng mắt nhìn em gái.
“Không có đâu!
”
“Làm sao có thể không có? Chẳng lẽ em quên khi còn bé anh ta đối với những con vật như vậy như thế nào sao? Anh ta là người không có tình người, anh ta là ác ma, chị ghét, anh ta đều muốn ăn hiếp, anh ta không muốn chị sống dễ chịu, mà bây giờ anh ta còn xuống tay với những con chó lang thang đáng thương kia.
”
“Chị à, không nhất định là anh ấy!
” Hi vọng lúc này anh Đông Lôi không xuất hiện, nếu không nhất định sẽ rất kinh khủng, bởi vì chị cô nổi giận là đáng sợ nhất rồi.
Nhưng ông trời luôn thích trêu cợt người, thích nói đùa, cố tình để anh xuất hiện, hơn nữa còn rất thảm hại, anh đang ôm trong ngực một con chó nhỏ đeo cái nơ bướm thật to.
“Một niềm vui ngạc nhiên đấy!
”
Nghe tiếng nói, hai chị em đồng thời xoay đầu lại, bây giờ Khả Lệ muốn đập đầu vào tường thôi, mà Khả Na còn nhìn con chó nhỏ trong ngực hắn, gương mặt con chó nhỏ quen thuộc cô không thể quên được.
Đó là con chó lang thang nhỏ nhất cô cho ăn, bình thường nó đều bên mẹ mình, nhưng bây giờ….
“Mẹ nó đâu?” Khả Na lạnh lùng hỏi.
“Hả? Em nói tục?” Đông Lôi sanh mắt.
“Em không có tâm tình nói đùa. Mẹ nó đâu?” Đến lúc nào rồi vẫn còn nói đùa, cô thật sự không buồn cười.
“Anh… Anh không biết.
” Mặt anh vô tội nói, nhìn con chó nhỏ trong ngực anh có chút tương tự.
“Nói bậy, là anh đúng không? Anh báo cảnh sát để cho người bắt nhưng con chó kia đúng không?” Anh không thích chó là chuyện mọi người trên toàn thế giới đều biết.
“Cái gì? Anh không biết.
”
“Khí còn bé anh đã từng làm vậy, khó trách lớn lên anh lại làm lần nữa. Tại sao lại làm vậy? Em không có mang bọn nó về rồi, bọn nó ngoan ngoãn đợi ở công viên ảnh hưởng đến anh sao?” Khả Na lớn tiếng nói.
Đông Lôi có chút tức giận, bất mãn gầm nhẹ, “Anh đã nói là anh không có, tại sao em không tin anh?”
“Nói bậy, nếu như không phải anh, tại sao Tiểu Hắc ở trong tay anh? Nó cùng mẹ nó luôn luôn như hình với bóng.
”
“Anh đến đó, chỉ thấy nó núp ở dưới gốc cây.
”
“Tại sao anh đi tìm nó? Không phải anh ghét chó nhất sao? Không nên lừa em nói bây giờ anh thích chó, một người không có tình yêu động vật không thể trong một đêm đột nhiên biến thành một người yêu chó cả.
” Khả Na lạnh lùng nói.
“Diêu Khả Na!
” Anh nổi giận thô lỗ đem con chó trong ngực vứt xuống ghế sa lon.
Con chó sợ hãi, phát ra tiếng đáng thương nức nở nghẹn ngào, càng cho thấy anh hung ác.
“Anh mặc kệ em có tin không, lúc anh đi xác thực chỉ còn lại con chó ngu ngốc này, vì muốn lấy lòng nó khiến nó nguyện ý để anh giúp nó cột nơ con bướm, nó cắn tay anh chồng chất vết thương. Không sai, không thể nào anh có thể thích chó, nhưng không chứng minh anh là người giết chó, sẽ nghĩ đuổi tận giết tuyệt chó toàn thế giới. Em ghi hận chuyện lúc nhỏ anh ăn hiếp con chó, anh rất xin lỗi, nhưng khi anh còn nhỏ, sẽ phậm phải rất nhiều sai lầm không thể tha thứ, anh chỉ đơn thuần ghét con chó đần kia hấp dẫn chú ý của em, bởi vì em không hề keo kiệt nụ cười đối với nó, đối với anh một chút tươi cười không nguyện ý cho anh, khoé miệng cong lên cũng cảm thấy lãng phí, cho nên anh hận n