Yến Khinh Thư chẳng mấy để tâm, cũng không hiểu nổi quân y đang suy nghĩ lung tung điều gì. Nàng lập tức đưa tay ra cho hắn xem mạch.
Trong phòng, Đại Bảo vội vàng che mặt, không dám nhìn. Hắn chợt nhớ tới lúc trước mình từng nói rằng mẫu thân không thích nam nhân, lỡ đâu bị lộ ra thì làm sao? Hắn muốn ngăn lại, nhưng nhất thời chẳng nghĩ được bất cứ lý do nào hợp lý để ngăn cản.
Quân y cẩn thận bắt mạch cho Yến Khinh Thư. Mạch tượng ổn định, không có bất kỳ vấn đề gì. Nếu so với thân thể đầy thương tích của tướng quân thì nàng thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả những con dê bò được nuôi dưỡng chu đáo trong làng. Đây rốt cuộc là thể trạng kiểu gì mà dưỡng ra được như vậy?
Phải biết rằng, tướng quân thường xuyên phải chinh chiến nơi biên quan, việc bị thương gần như đã thành chuyện cơm bữa. Vết thương cũ chưa lành thì đã có thêm vết thương mới chồng chất lên.
Hiện tại, tướng quân vẫn đang ở độ tuổi sung sức, cơ thể còn chống chọi được. Nhưng… về sau thì sao?
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, phần lớn binh lính cùng tướng quân đều là "da ngựa bọc thây", có thể sống sót thêm một ngày đã là may mắn. Tướng quân đã từng trải qua bao trận chiến sinh tử, đương đầu với hàng trăm hiểm nguy, làm gì có ai còn nghĩ tới tuổi già an nhàn?
“Cái đó… Ta có chút không thoải mái.
” Đại Bảo đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí.
Yến Khinh Thư lập tức nhìn sang Đại Bảo, đôi mắt hơi nheo lại. Nàng cảm thấy thời điểm hắn chen ngang thật kỳ lạ. Nàng thu tay lại, rồi quay sang quân y: “Ngài xem qua cho Đại Bảo một chút đi.
”
Quân y gật đầu, ánh mắt liền dừng trên người Đại Bảo.
Cậu nhóc mồ hôi đầm đìa trên trán, ngay cả chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi trong suốt.
“Chỉ là cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi một chút là ổn, không cần uống thuốc.
” Quân y lên tiếng.
Hắn nghĩ lại, từ kinh thành trở về làng, cả đoạn đường bọn họ đều ngồi trên xe ngựa kín mít, ngay cả hắn – một đại nam nhân khỏe mạnh – còn thấy khó chịu. Đại Bảo có chút không khỏe cũng là chuyện hợp lý.
Dứt lời, quân y quay sang Yến Khinh Thư: “Chúng ta tiếp tục chứ?”
“Thân thể ta không có vấn đề gì, không cần kiểm tra thêm.
” Yến Khinh Thư thản nhiên nói, rồi quay sang thêm: “Trong bếp còn nửa cái bánh kem, đại phu vào nếm thử đi.
”
Nói xong, nàng nhìn sang Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn lập tức hiểu ý, liền cười hì hì kéo quân y ra hướng nhà bếp.
Yến Khinh Thư để lại không gian cho Yến Thư và Lạc Lạc đang hôn mê, rồi dẫn Đại Bảo qua phòng bên cạnh.
“Cảm nắng thật à?” Nàng hỏi, giọng điệu pha chút ý cười.
Đại Bảo nhẹ nhàng gật đầu.
Yến Khinh Thư mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu nhóc. Hài tử này, lúc chạy nạn bị sốt cao còn không kêu một tiếng, vậy mà bây giờ lại vì chút cảm nắng mà xen ngang, phá bĩnh chuyện quân y kiểm tra nàng.
Rõ ràng, cậu nhóc đang giấu nàng chuyện gì đó.
Không vội vàng, nàng từ trong không gian lấy ra một lọ Hoắc Hương Chính Khí Thủy nhỏ, cắm thêm ống hút, rồi đưa cho Đại Bảo: “Hút hết một hơi cho ta.
”
Đại Bảo lúc này hơi căng thẳng. Hắn cảm thấy giờ phút này tâm trạng của mẹ kế có gì đó không ổn, vì thế tốt nhất là nên nghe lời.
Cậu cầm lấy chai thuốc màu nâu, ngửi ngửi. Mùi vị có chút kỳ lạ.
Liếc nhìn Yến Khinh Thư, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi uống cạn sạch.
Yến Khinh Thư thản nhiên thu lại chai thuốc, ném vào không gian, rồi hỏi: “Ngươi có phải đã nói gì đó với đại phu kia không? Vì sao hắn cứ nhất định muốn kiểm tra cho ta?”
"Ta một chút cũng không giống người bị bệnh, đúng không?" Yến Khinh Thư bình thản nói, ánh mắt dừng trên gương mặt Đại Bảo.
"Ta...
.
" Đại Bảo cúi đầu, ngón tay nhỏ lúng túng vân vê vào nhau, bộ dáng rõ ràng đang giấu diếm điều gì đó.