Nhiều gia đình khác gặp khó khăn. Có những ông bà già đổ bệnh, cũng có trẻ con sốt cao. Trên đường chạy nạn, không có lấy một người biết chút y thuật, không khí xung quanh liền trở nên nặng nề hơn hẳn.
Sau khi ăn sáng xong, Yến Khinh Thư nhìn thấy thôn trưởng đi tới, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm, chỗ các ngươi còn gừng không? Nhiều gia đình không biết chuẩn bị gì trước khi chạy nạn, nên không mang theo gừng. Hiện giờ, rất nhiều người bị bệnh, cần uống canh gừng, nhưng chỉ có thể qua từng nhà mượn tạm. Chúng ta muốn gom lại một ít để giúp đỡ mọi người.
”
Sắc mặt thôn trưởng hơi khó coi. Một số nhà rõ ràng có gừng nhưng lại tiếc không dám mang ra.
Thôn trưởng không muốn ép buộc bất kỳ ai phải lấy đồ của mình ra, nhưng ông cảm thấy trên đường chạy nạn, mọi người cần giúp đỡ lẫn nhau, đồng lòng như một thì mới có thể bảo vệ được chính mình. Nếu ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân, mỗi người tự trốn, chẳng khác nào một đám cát rời.
Dẫu vậy, ông cũng hiểu lòng người khó đoán. Ai cũng có tư tâm, và việc ép buộc không phải lúc nào cũng hiệu quả. Chỉ có thể mong rằng con đường phía trước sẽ thuận lợi hơn mà thôi.
Yến Khinh Thư gật đầu, sau đó lấy vài khối gừng từ trên xe đẩy ra đưa cho thôn trưởng.
Thật ra, trong không gian của nàng, gừng không thiếu. Chỉ cần lấy một chút cũng đủ khiến thôn trưởng cảm thấy nàng là người dễ sống, sao lại không làm chứ?
Tuy nhiên, nàng cũng không muốn để thôn trưởng nghĩ nàng là một kẻ phung phí, không biết quý trọng đồ đạc. Vì thế, nàng đưa gừng ra, đồng thời hỏi: “Hôm qua trời mưa lớn như vậy, bệnh tình nghiêm trọng thì trong thời gian ngắn khó mà khỏi được. Nếu cứ phải di chuyển đường xa, người bệnh nặng sẽ không chịu nổi. Vậy ngài định xử lý chuyện này thế nào?”
“Tiểu Cửu, ngươi có ý kiến gì không?” Thôn trưởng bị hỏi bất ngờ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không hề tỏ ra hoang mang. Dưới tình huống thế này, cách tốt nhất là hỏi lại để kéo dài thời gian suy nghĩ.
Yến Khinh Thư thực sự có ý tưởng. Nàng chậm rãi nói: “Gừng đúng là thứ có thể phòng ngừa hàn khí và giúp người bệnh nhẹ hồi phục. Nhưng đối với những người bệnh nặng, thể trạng yếu, gừng chẳng có tác dụng gì. Nếu như...
.
”
“Nếu như cái gì?” Thôn trưởng nghe nàng nói đâu ra đấy, dáng vẻ đầy tự tin, trong lúc thất thần, suy nghĩ của ông cũng bị cuốn theo nàng.
Yến Khinh Thư chỉ tay ra bãi cỏ dại bên ngoài: “Ta nhận biết một vài loại dược thảo. Có thể nhanh chóng chế ra thuốc giúp hạ sốt cho những trường hợp không quá nghiêm trọng. Làm vậy, người bệnh nhẹ có thể tự mình tiếp tục hành trình. Còn những người bệnh nặng thì để họ nằm trên xe đẩy. Như vậy, chúng ta có thể giữ được tối đa số người trong thôn. Ngài thấy thế nào, được không?”
“Được không ư? Đương nhiên là được!
”
Thôn trưởng liên tục gật đầu, nhưng vẫn thoáng chần chừ. Liệu nha đầu này thực sự biết nhận diện dược liệu chăng?
Ông suy nghĩ hồi lâu, khóe miệng bất giác nở nụ cười khổ. Hiện tại, ông chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng nàng. Dù cho nàng không biết nhận diện dược liệu, cùng lắm thì chỉ là khoác lác một chút. Chứ nàng không dại đến mức tự ý dùng nhầm thuốc để hại người, trừ phi nàng không muốn sống nữa.
Hơn nữa, nhớ lại lần trước khi nàng nướng thịt, hương vị thơm ngon lan tỏa khắp nơi, món ăn làm ra thực sự đỉnh. Một người có thể làm ra món ngon như vậy thì chắc cũng không đến nỗi không biết gì về dược liệu.
Thôn trưởng quyết định thử tin nàng lần này.
Ở bên cạnh, Yến lão đầu ngơ ngác nhìn, kéo tay vợ, nhỏ giọng hỏi: “Khuê nữ của ta từ khi nào biết về thảo dược vậy?”
“Ai mà biết được! Không chừng là sau khi gả đi mới học được. Ngươi nhìn mà xem, trong nhà nàng toàn là đám trẻ con. Khuê nữ của ta muốn nuôi dạy bọn nhỏ khôn lớn, chắc chắn phải học vài thứ để lo liệu. Ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Khuê nữ của ta có bản lĩnh, đó là chuyện tốt!
”