Chạy Nạn: Ác Độc Mẹ Kế Tay Cầm Trăm Tỷ Vật Tư!

Chạy Nạn: Ác Độc Mẹ Kế Tay Cầm Trăm Tỷ Vật Tư!

Cập nhật: 02/12/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,436
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Cổ Đại
     
     

“Đừng để ý đến nàng! Để ta nói ngươi nghe, tối qua…”

Nhưng Phương thị cũng không thể không nhận ra, ánh mắt mọi người dừng lại trên người nàng, đều mang theo sự khinh bỉ và chê trách. Đặc biệt là những người vừa ra từ nhà Yến Khinh Thư, ánh mắt họ sắc lẻm, như lưỡi dao xoáy thẳng vào nàng.

Phương thị vừa giận vừa ghen. Đáng ra, người nằm ở đó tối qua phải là Yến Khinh Thư – cái đồ tiện nhân ấy mới đúng. Mọi thứ vốn đã được sắp đặt ổn thỏa, vậy mà tại sao nàng lại rơi vào tình cảnh này?

Rõ ràng, nàng không nên sinh bệnh, tuyệt đối không được sinh bệnh!

Phương thị hít một hơi thật sâu. Dù đầu óc đang quay cuồng, nàng vẫn kiên quyết không muốn đụng đến thuốc từ nhà Yến Khinh Thư. Thà chết cũng không uống!

Quay người trở về phòng, Phương thị thấy Lục Xuyên Tử cầm túi bạc của mình. Vừa trông thấy nàng, hắn liền nhanh tay giấu đi.

Phương thị hận đến mức nghiến răng ken két, mà chẳng làm gì được.

Xưa nay, Lục Xuyên Tử luôn nghe lời, đối với Phương thị nói gì nghe nấy, chẳng mấy khi cãi lại. Vậy mà giờ đây, hắn bắt đầu đề phòng nàng, chẳng còn tin tưởng như trước nữa.

Bên cạnh, đại nhi tử dè dặt hỏi:

“Nương, thuốc đâu rồi? Thôn trưởng bá bá bảo hai canh giờ nữa phải xuất phát, không uống thuốc mà vẫn chưa khỏe thì chúng ta đi không nổi đâu.

Phương thị rối quá hóa quẫn, bực bội quát:

“Ăn cái gì mà ăn! Không có thuốc, muốn ăn thì ăn c*t đi!

Đứa nhỏ nghe vậy, chỉ biết ngây ra, rồi quay sang nhìn Lục Xuyên Tử cầu cứu.

Lục Xuyên Tử hít sâu một hơi, không nói gì, chỉ cầm chén rỗng, bước thẳng ra ngoài. Một lúc sau, hắn trở về, trên tay là một chén nước thuốc đen ngòm, còn bốc khói.

Phương thị nhìn thấy hắn thực sự đi qua nhà Yến Khinh Thư lấy thuốc, trong lòng cơn hận dâng lên ngùn ngụt. Nàng nghiến răng, tức tối nói:

“Ngươi coi trọng cái con tiện nhân ấy rồi phải không? Ta nói không cho đi, ngươi không nghe à?”

Lục Xuyên Tử chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, không buồn đáp lại. Hắn cúi xuống, cẩn thận cho ba đứa nhỏ uống thuốc.

“Đắng không?” – Hắn hỏi.

“Đắng ạ!

” – Hai đứa nhỏ nhanh miệng đáp.

“Không đắng!

” – Đại nhi tử cố cứng miệng nói, dù khuôn mặt méo xệch vì khó chịu.

Lục Xuyên Tử im lặng, nhấp thử một ngụm nước thuốc còn sót lại trong chén. Vừa chạm vào đầu lưỡi, gương mặt hắn nhăn nhúm lại, cay đắng đến mức khó mà chịu nổi. Nhưng nhìn sang ba đứa nhỏ, sau khi uống thuốc xong, chúng bắt đầu lim dim buồn ngủ, tinh thần dần dịu lại. Hắn không khỏi thở dài.

Nếu không phải vì Phương thị làm loạn, ba đứa nhỏ này cũng không cần chịu khổ thế này.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Xuyên Tử chợt lia qua Phương thị, giọng nói trầm trầm vang lên:

“Ta giữ ngươi lại là vì ba đứa nhỏ. Không có mẹ, con trai ta lớn lên chẳng lấy được vợ. Nhưng nếu ngươi còn dây dưa với thằng ba, ta sẽ tự tay băm ngươi ra.

Phương thị nghe vậy thì nghẹn lời, vội nói trong tiếng nấc:

“Ta không có dây dưa! Ta bị người ta hại, là họ sắp đặt…”

Trong mắt Lục Xuyên Tử lóe lên vẻ nghi ngờ.

Thấy hắn dao động, Phương thị lập tức nén giận, giọng dịu xuống, cố lấy lý lẽ thuyết phục:

“Ngươi nghĩ đi, bao nhiêu năm nay ta ở bên ngươi, có khi nào làm gì không đứng đắn chưa? Nhà cửa ta giữ gọn gàng sạch sẽ, ba đứa nhỏ nuôi lớn đều thông minh lanh lợi hơn người. Còn chuyện thằng ba bám theo nhà mình lên đường, chẳng phải vì để ý con bé nhà Lục Cửu sao? Hắn muốn lợi dụng để làm thân với quý nhân trong hậu viện. Ta chỉ giúp hắn một chút, kiếm được ba lượng bạc. Nhà mình bây giờ túng thiếu thế này, chẳng phải cần tiền để lo cho bọn trẻ sau này à? Ta làm tất cả cũng chỉ vì cái nhà này thôi!

Phương thị vừa nói, vừa khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi.

“Ngươi đúng là loại đàn ông cứng đầu, chỉ tin vào mắt mình. Lần này rõ ràng là Yến thị tâm tham không đáy, đòi nhiều tiền hơn. Nếu không, làm sao lại ra nông nỗi này. Ngươi nghĩ xem, Yến thị tham lam, lười nhác, hư hỏng như thế, sao có thể tin được chứ…”