"Ngươi ăn vụng?" Yến Khinh Thư bật cười, không giấu nổi sự buồn cười trong ánh mắt.
Tiểu Sơn cúi đầu, mím môi chặt hơn. Hắn chỉ muốn thử chút thôi, nếm thử một chút mùi vị mà thôi, chuyện đó sao có thể gọi là ăn vụng được chứ?
Nhưng mà thuốc ấy, thật sự quá đắng. Đắng hơn cả hoàng liên.
"Thuốc đắng dã tật,
" Yến Khinh Thư tùy tiện buông một câu, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Muội.
Tiểu Muội đặc biệt hứng thú với việc mổ gà, giết heo. Hôm nay, chén thuốc đổi được hai con gà mái già. Theo lời của Yến lão thái, những con gà mái này nếu nuôi thêm một thời gian có thể đẻ trứng.
Yến Khinh Thư chỉ thản nhiên lắc đầu: "Ăn.
"
Thời buổi loạn lạc, ăn vào bụng mới là của mình. Ai mà biết được, ngoài ý muốn và ngày mai, cái nào sẽ đến trước?
Hơn nữa, cả nhà đang trên đường chạy nạn, nếu không ăn uống đủ đầy, sức khỏe suy yếu, chẳng phải mọi cố gắng đều uổng phí sao? Chuyện sau này để sau này tính, còn hiện tại, chỉ cần sống sót qua ngày đã là tốt rồi.
Tiểu Muội cầm dao phay trong tay, *rắc* một tiếng, gọn gàng bẻ gãy cổ con gà.
Hành động nhanh nhẹn, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn. Ai nhìn cũng phải thầm nghĩ cô bé này không dễ chọc vào.
Giết gà xong, đun nước sôi, nhúng qua một lượt, lông gà nhanh chóng được nhổ sạch. Thời buổi này khác xa với đời sau, nơi người ta chỉ cần ra chợ mua gà đã làm sạch. Lúc này, muốn ăn thịt gà, từng sợi lông trên con gà đều phải tự tay nhổ cho sạch sẽ.
May mắn trong nhà có nhiều đứa trẻ, xúm lại một lúc là xử lý xong lông gà. Có đứa còn cười đùa, gọi đây là "massage cho gà".
Gà được bọc trong bùn và lá cây, nướng làm món "gà ăn mày". Quá trình đơn giản, gọn gàng nhưng thơm nức mũi.
Thịt gà vừa mềm vừa thơm. Cắn một miếng đùi gà, mùi hương ngào ngạt tỏa ra khắp nơi. Không ít đứa trẻ hàng xóm đã kéo đến, ánh mắt chăm chăm nhìn vào miếng thịt, nước dãi chảy dài không kiềm được.
Một vài đứa nghịch ngợm, năng động thì lớn tiếng đòi ăn. Những người da mặt mỏng như thê tử của tú tài Yến Ninh, thấy nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng chẳng dám ăn tiếp.
Còn những người mặt dày như Yến Khinh Thư thì càng ăn càng nhanh, gương mặt tràn đầy vẻ thích thú, chẳng chút ngại ngần.
"Oa!
" Tiếng khóc trẻ con bất ngờ vang lên.
Gia đình của đứa trẻ nhanh chóng chạy đến, thấy cảnh nhà Yến đang ăn thịt gà thì không kiềm được mà lên tiếng:Gói kỳ nghỉ gia đình
"Mỗi ngày ăn thịt như thế, của cải tiêu sạch hết thì sau này sống sao? Ta nói các ngươi cũng nên nghĩ cho tương lai một chút chứ.
"
Lời nói không chứa ác ý, chỉ là quan điểm của người tiết kiệm. Yến Khinh Thư không phải người cãi cùn. Nàng điềm nhiên đáp:
"Lão tổ tông hiển linh, tấm bia đá cũng đã nói rõ: sau thiên tai sẽ còn chiến loạn. Giữ súc vật lại thì có ích gì? Lỡ gặp kẻ xấu, ngay cả cọng lông gà cũng chẳng còn sót lại. Thà bây giờ ăn cho chắc dạ, nuôi thân khỏe mạnh, sau này nếu có chuyện xảy ra, còn đủ sức mà chạy thoát.
"
Người khuyên bảo thoáng ngẩn ra, ánh mắt khẽ thay đổi. Những lời của Yến Khinh Thư nghe có lý, nhưng đối với người đã quen tiết kiệm, để thay đổi thói quen quả thực không dễ. Cuối cùng, người đó chỉ thở dài thật sâu.
"Không biết cái quãng đời khổ sở này bao giờ mới kết thúc.
"
Có lẽ những lời của Yến Khinh Thư thật sự khiến người ta phải suy nghĩ. Sáng hôm sau, mùi thịt thơm nức lại lan tràn trong không khí, còn đậm hơn cả hôm trước.
Những người bệnh sau một đêm nghỉ ngơi, sức khỏe đã hồi phục hơn phân nửa. Những ai còn chưa khỏe hẳn thì hoặc là do cơ thể vốn yếu, hoặc là ban đêm đá chăn ra lạnh cóng.
Tóm lại, khi thôn trưởng đếm số người sức khỏe cải thiện rõ rệt, ông vui mừng đến mức cười không khép miệng lại được. Ông gần như đã nghĩ rằng đợt chạy nạn này sẽ khiến mình làm mất hơn phân nửa dân làng.