“Đi dọn sạch phòng đi, nếu không tối nay ngươi ra ngủ chuồng heo.
”
“Ngủ chuồng heo thì ngủ chuồng heo!
” Tiểu Sơn bĩu môi, cố tỏ vẻ cứng rắn. “Nam tử hán đại trượng phu, không thèm sợ nữ nhân như ngươi…”
“Ngày mai ngươi có còn muốn ăn cơm tẻ không?” Yến Khinh Thư cắt ngang, giọng điệu đầy chế nhạo.
“…” Trong thoáng chốc, Lục Tiểu Sơn liền khuất phục. Nghĩ tới bát cơm tẻ thơm lừng hôm nay, cậu bé nuốt nước bọt, chẳng còn lời nào phản kháng.
Cầm cây chổi trong tay, Tiểu Sơn tiến về phía căn phòng bừa bộn. Nhìn cảnh tượng bên trong, mắt cậu bé mở to tròn, gần như muốn lồi ra. Thì ra trước đây ác phụ này không cho bọn họ vào phòng là vì phòng nàng bẩn thỉu đến mức này! Bây giờ thì đã rõ.
Căn phòng này chẳng khác nào chuồng heo, Lục Tiểu Sơn nhìn chằm chằm cái yếm đỏ thẫm nằm trên sàn, trong lòng hối hận đến ruột gan quặn thắt. Cậu cảm thấy chính mình thật mất mặt, chỉ vì một bát cơm mà bán đứng tôn nghiêm của bản thân.
“Đừng nhìn nữa, mau vứt đi!
” Yến Khinh Thư nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ, như thể chỉ nhìn vào thứ đó thôi cũng đã mang đến vận xui cực lớn.
Lục Tiểu Sơn ngây người, không hiểu nổi. Đây là đồ của nàng, hắn là một nam tử hán còn chẳng cảm thấy xấu hổ, vậy mà nàng lại làm như thể chạm vào thứ gì đáng ghê tởm lắm. Cậu bé không nhịn được, lén liếc ra ngoài, nơi ánh mặt trời phủ lên người Yến Khinh Thư. Trong thoáng chốc, cậu thấy bóng dáng nàng có chút cô độc, như thể một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi. *Cái gì đây? Chẳng lẽ là ảo giác?*
“Giặt đi chắc sẽ lại dùng được.
” Cậu lắp bắp đề nghị.
“Giặt cái gì mà giặt!
” Yến Khinh Thư trợn mắt, vẻ mặt đầy phản đối. “Ta thà không mặc còn hơn! Nhanh chóng vứt đi, nếu không ngày mai đừng mong có cơm tẻ ăn!
”
Lục Tiểu Sơn đau lòng nhìn chiếc yếm đỏ trước khi ném nó vào cái ky. Sau đó, cậu bắt đầu quét dọn, lau chùi căn phòng bẩn thỉu. Khi chuyển sang xử lý cái giường, vừa nhấc tấm chăn bẩn lên, cậu suýt nữa nhảy dựng ra sau vài bước. Từ bên dưới chăn, hai con chuột to đen ngòm phóng ra, nhanh chóng chạy biến vào góc khuất.
Cậu đứng sững một lúc, nhìn xuống giường, nơi bày ra một cảnh tượng kinh hoàng: cứt chuột, mảnh vụn gạo, vụn bánh màn thầu, vụn trứng gà, thậm chí còn có cả thịt khô bị gặm nham nhở. Lục Tiểu Sơn quay sang nhìn Yến Khinh Thư bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi.
“Chuồng heo cũng chưa chắc đã kinh khủng thế này…” Cậu nuốt khan, tay run run. Trong đầu cậu bất chợt hiện lên ý nghĩ: *Chẳng lẽ người đàn bà độc ác này cố tình nuôi chuột để nửa đêm thả vào phòng mình và các em? Để bọn chuột ăn thịt bọn mình?* Càng nghĩ, cậu càng thấy nàng quả thực đáng sợ!
“Chạy nhanh làm việc!
” Yến Khinh Thư lạnh giọng quát. Nàng không muốn bị một đứa trẻ năm tuổi dùng ánh mắt như nhìn quái vật để soi xét nữa. Nhưng ngay cả chính nàng cũng khiếp sợ. Dáng vẻ xinh đẹp của nguyên chủ thật không ngờ lại đi kèm với tính lười biếng đến đáng kinh ngạc. Lười đến mức trên giường cũng nuôi ra được chuột to như thế này, đúng là độc nhất vô nhị!
Nàng nghĩ đến đó, tự nhiên cảm giác da đầu mình có chút ngứa. Theo phản xạ, nàng đưa tay lên gãi. Vừa kéo xuống, một con bọ đen nhỏ li ti bò qua ngón tay nàng. Cái màu đỏ sậm loang lổ kia chính là máu.
Yến Khinh Thư trừng mắt nhìn chằm chằm vào con bọ nhỏ ấy, cả người cứng đờ, suýt nữa thì ngất xỉu. Một đặc công không gian dị năng như nàng, vậy mà giờ lại phải chịu cảnh này… thật quá sức tưởng tượng.
“Nương, để ta bắt bọ cho ngươi!
” Tiểu Muội bỗng cất tiếng nói. Nàng đặt Tiểu Bạch dưới gốc cây để nó nghịch bùn, sau đó rụt rè lấy từ tay áo ra một cái vỉ bắt bọ chó cũ, từng bước nhỏ nhích lại gần Yến Khinh Thư, bộ dáng sợ hãi nhưng lại cố gắng lấy lòng.