Chương 1 - Cứu Người, Người Trả Oán
Chương 2 - Cứu Người, Người Trả Oán (2)
Chương 3 - Huyền Trân - Huyền Anh
Chương 4 - Người Đàn Ông Thần Bí
Chương 5 - Bị Ép Làm Đầy Tớ
Chương 6 - Cướp Đoạt
Chương 7 - Bi Kịch Bắt Đầu
Chương 8 - Các Người Đã Nói Gì Với Huyền Anh?
Chương 9 - Kết Quả Khám Nghiệm
Chương 10 - Tâm Trí Rối Bời
Chương 11 - Lực Bất Tòng Tâm
Chương 12 - Quay Về
Chương 13 - Bỏ Thuốc
Chương 14 - Tôi Lại Muốn Rồi (H)
Chương 15 - Nhẫn Nhịn (H)
Chương 16 - Mơ Hồ
Chương 17 - Trở Thành Người Phụ Nữ Của Hắn
Chương 18 - Mục Đích Thật Sự Của Châu Mặc Lâm
Chương 19 - Đi Manila
Chương 20 - Rượt Đuổi Trong Đêm
Chương 21 - Đụng Độ
Chương 22 - Thú Cưng
Chương 23 - Người Bạn Nhỏ Tuổi
Chương 24 - Bị Thương Nặng
Chương 25 - Rời Đi
Chương 26 - Cõi Lòng Nặng Trĩu
Chương 27 - Rời Khỏi Manila
Chương 28 - Tàn Nhẫn
Chương 29 - Thoát Thân
Chương 30 - Châu Kiến Thành
Chương 31 - Châu Kiến Thành (2)
Chương 32 - Châu Mặc Lâm Nổi Giận
Chương 33 - Băn Khoăn
Chương 34 - Tâm Tư
Chương 35 - Môi Hôn Dưới Bình Minh
Chương 36 - Ân Cần
Chương 37 - Ghen
Chương 38 - Cưng Chiều
Chương 39 - Cảm Giác Khó Hiểu
Chương 40 - Tôi Thích Em
Chương 41 - Phức Tạp
Chương 42 - Hắn Biến Thái (H)
Chương 43 - Săn Sóc
Chương 44 - Quan Tâm
Chương 45 - Tâm Sự Cùng Hắn
Chương 46 - Huyền Trân Dao Động
Chương 47 - Phức Tạp
Chương 48 - Cơn Giận Của Huyền Trân
Chương 49 - Thì Ra Chỉ Là Thế Thân
Chương 50 - Một Thế Thân, Không Hơn Không Kém
Chương 51 - Cảm Giác "Có Gì Đó"
Chương 52 - Đè Nén
Chương 53 - Đến Miến Điện
Chương 54 - Đến Miến Điện (2)
Chương 55 - Sóng Ngầm
Chương 56 - Kaito Kid Phiên Bản Đời Thực
Chương 57 - Anh Là Ai?
Chương 58 - Hàn Thiên Lãnh
Chương 59 - Churai
Chương 60 - Eric
Chương 61 - Chống Trả
Chương 62 - Buông Xuôi
Chương 63 - Dây Phải Kẻ Ấu Trĩ
Chương 64 - Tại Sao?
Chương 65 - Bị Dồn Tới Đường Cùng
Chương 66 - Bôi Thuốc
Chương 67 - Thời Khắc Cuối Cùng
Chương 68 - Đánh Cược
Chương 69 - Quay Trở Lại
Chương 70 - Chủ Động Lấy Lòng
Chương 71 - Sướng Cái Đầu Nhà Anh! (H)
Chương 72 - Không Được! (H)
Chương 73 - Châu Phu Nhân
Chương 74 - Châu Phu Nhân (2)
Chương 75 - Châu Phu Nhân (3)
Chương 76 - Châu Phu Nhân (4)
Chương 77 - Nhìn Thế Nào Cũng Thấy Giống Con Dâu Ra
Chương 78 - Bữa Cơm Bất Ổn
Chương 79 - Châu Lão Gia Lộ Diện
Chương 80 - Vậy Mà Cô Thật Sự Để Ý
Chương 81 - Chọc Giận
Chương 82 - Nước Mắt Đã Rơi
Chương 83 - Giấc Mộng
Chương 84 - Em Đừng Uống Thuốc Nữa
Chương 85 - Thừa Nhận
Chương 86 - Mặt Dày Mày Dạn
Chương 87 - Nghi Ngờ
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Karaoke Là Cái Gì Thế?
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Victorique
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Váy Cưới
Chương 127 - The End
Chương 128 - Ngoại Truyện 1: ���N Tượng Trong Tôi Về Cô Ấy Là
Chương 129 - Ngoại Truyện 2: ���N Tượng Trong Tôi Về Cô Ấy Là (2)
Chương 1 - Cứu Người, Người Trả Oán
Chương 2 - Cứu Người, Người Trả Oán (2)
Chương 3 - Huyền Trân - Huyền Anh
Chương 4 - Người Đàn Ông Thần Bí
Chương 5 - Bị Ép Làm Đầy Tớ
Chương 6 - Cướp Đoạt
Chương 7 - Bi Kịch Bắt Đầu
Chương 8 - Các Người Đã Nói Gì Với Huyền Anh?
Chương 9 - Kết Quả Khám Nghiệm
Chương 10 - Tâm Trí Rối Bời
Chương 11 - Lực Bất Tòng Tâm
Chương 12 - Quay Về
Chương 13 - Bỏ Thuốc
Chương 14 - Tôi Lại Muốn Rồi (H)
Chương 15 - Nhẫn Nhịn (H)
Chương 16 - Mơ Hồ
Chương 17 - Trở Thành Người Phụ Nữ Của Hắn
Chương 18 - Mục Đích Thật Sự Của Châu Mặc Lâm
Chương 19 - Đi Manila
Chương 20 - Rượt Đuổi Trong Đêm
Chương 21 - Đụng Độ
Chương 22 - Thú Cưng
Chương 23 - Người Bạn Nhỏ Tuổi
Chương 24 - Bị Thương Nặng
Chương 25 - Rời Đi
Chương 26 - Cõi Lòng Nặng Trĩu
Chương 27 - Rời Khỏi Manila
Chương 28 - Tàn Nhẫn
Chương 29 - Thoát Thân
Chương 30 - Châu Kiến Thành
Chương 31 - Châu Kiến Thành (2)
Chương 32 - Châu Mặc Lâm Nổi Giận
Chương 33 - Băn Khoăn
Chương 34 - Tâm Tư
Chương 35 - Môi Hôn Dưới Bình Minh
Chương 36 - Ân Cần
Chương 37 - Ghen
Chương 38 - Cưng Chiều
Chương 39 - Cảm Giác Khó Hiểu
Chương 40 - Tôi Thích Em
Chương 41 - Phức Tạp
Chương 42 - Hắn Biến Thái (H)
Chương 43 - Săn Sóc
Chương 44 - Quan Tâm
Chương 45 - Tâm Sự Cùng Hắn
Chương 46 - Huyền Trân Dao Động
Chương 47 - Phức Tạp
Chương 48 - Cơn Giận Của Huyền Trân
Chương 49 - Thì Ra Chỉ Là Thế Thân
Chương 50 - Một Thế Thân, Không Hơn Không Kém
Chương 51 - Cảm Giác "Có Gì Đó"
Chương 52 - Đè Nén
Chương 53 - Đến Miến Điện
Chương 54 - Đến Miến Điện (2)
Chương 55 - Sóng Ngầm
Chương 56 - Kaito Kid Phiên Bản Đời Thực
Chương 57 - Anh Là Ai?
Chương 58 - Hàn Thiên Lãnh
Chương 59 - Churai
Chương 60 - Eric
Chương 61 - Chống Trả
Chương 62 - Buông Xuôi
Chương 63 - Dây Phải Kẻ Ấu Trĩ
Chương 64 - Tại Sao?
Chương 65 - Bị Dồn Tới Đường Cùng
Chương 66 - Bôi Thuốc
Chương 67 - Thời Khắc Cuối Cùng
Chương 68 - Đánh Cược
Chương 69 - Quay Trở Lại
Chương 70 - Chủ Động Lấy Lòng
Chương 71 - Sướng Cái Đầu Nhà Anh! (H)
Chương 72 - Không Được! (H)
Chương 73 - Châu Phu Nhân
Chương 74 - Châu Phu Nhân (2)
Chương 75 - Châu Phu Nhân (3)
Chương 76 - Châu Phu Nhân (4)
Chương 77 - Nhìn Thế Nào Cũng Thấy Giống Con Dâu Ra
Chương 78 - Bữa Cơm Bất Ổn
Chương 79 - Châu Lão Gia Lộ Diện
Chương 80 - Vậy Mà Cô Thật Sự Để Ý
Chương 81 - Chọc Giận
Chương 82 - Nước Mắt Đã Rơi
Chương 83 - Giấc Mộng
Chương 84 - Em Đừng Uống Thuốc Nữa
Chương 85 - Thừa Nhận
Chương 86 - Mặt Dày Mày Dạn
Chương 87 - Nghi Ngờ
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Karaoke Là Cái Gì Thế?
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Victorique
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chương 99
Chương 100 - Chương 100
Chương 101 - Chương 101
Chương 102 - Chương 102
Chương 103 - Chương 103
Chương 104 - Chương 104
Chương 105 - Chương 105
Chương 106 - Chương 106
Chương 107 - Chương 107
Chương 108 - Chương 108
Chương 109 - Chương 109
Chương 110 - Chương 110
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Chương 112
Chương 113 - Chương 113
Chương 114 - Chương 114
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Chương 117
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Chương 119
Chương 120 - Chương 120
Chương 121 - Chương 121
Chương 122 - Chương 122
Chương 123 - Chương 123
Chương 124 - Chương 124
Chương 125 - Chương 125
Chương 126 - Váy Cưới
Chương 127 - The End
Chương 128 - Ngoại Truyện 1: ���N Tượng Trong Tôi Về Cô Ấy Là
Chương 129 - Ngoại Truyện 2: ���N Tượng Trong Tôi Về Cô Ấy Là (2)
Đồng hồ treo tường chỉ 12 giờ đêm...
.
Ngồi bên đầu giường cạnh tủ đèn ngủ, tôi bồn chồn không tài nào nhắm mắt được.
Muộn thế này rồi không thấy Châu Mặc Lâm quay lại. Hắn chỉ dặn tôi là đi nghỉ sớm, cũng không nói bắt tôi phải chờ hắn về. Nhưng nằm trên giường cứ thao thức mãi, tôi có linh cảm một chuyện không hay sắp diễn ra.
.
.
Đúng lúc này, tiếng lạch cạch phát ra từ cửa phòng, có vẻ như Châu Mặc Lâm đã quay về.
Ngồi trên giường, tôi nhíu mày nhìn ra chỗ phát ra tiếng động.
.
.
Ngủ cùng một phòng với hắn không được lâu, nhưng tôi nắm rất rõ thói quen mở và đóng cửa phòng của hắn. Bàn tay tuy có lực nhưng chẳng bao giờ để phát ra tiếng động mạnh như thế này. Trừ phi.
.
. người mở cửa là người khác.
.
.
Ngoài mình hắn đi ra đi vào căn phòng này, thì còn ai có thể ngang nhiên vào đây?
Người mở cửa nhanh chóng xuất hiện.
.
. Đó không phải Châu Mặc Lâm thì là ai? Vậy tiếng động vừa rồi là thế nào?
"Anh Lâm!
" Tôi đứng dậy, thử gọi một tiếng xem người kia có đúng là Châu Mặc Lâm hay không.
"Ừ, tôi đây.
" Là giọng nói trầm thấp quen thuộc luôn thầm thì bên tai tôi mỗi tối.
Tôi giả bộ buông bỏ cảnh giác, đi đến nắm tay hắn.
.
.
"Muộn rồi chúng ta đi nghỉ thôi.
"
"Được, nghe em.
"
Hắn vươn tay, kéo tôi vào lòng.
Tôi phân vân.
.
. Nếu không phải từng được nghe Châu Mặc Lâm kể, tôi còn tưởng người đang đứng trước mặt đúng thật là hắn.
Người có kĩ năng hóa trang giống hệt người khác từ gương mặt cho đến vóc dáng.
.
. thì chỉ có thể là một người.
Tôi cố tỏ ra là mình đang bình tĩnh, cùng người kia đi lên giường.
Kẻ đó cúi đầu xuống mơn trớn từ vành tai rồi đi xuống cần cổ trắng nõn. Hắn há miệng, gặm cắn một cách say mê.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo màu vàng nhạt, hắn cởi từng cúc áo sơ mi.
.
. Nhân lúc người này đang cởi đồ, tôi đẩy mạnh hắn xuống giường, nhanh chân chạy ra mở cửa hô hoán lên.
"Nghĩa! Nghĩa! Có kẻ lạ.
.
. Ưm.
.
. ưm.
.
. "
Cứ nghĩ mình sẽ thoát, nào ngờ vừa gọi được người, kẻ đằng sau túm tóc tôi, bịt miệng tôi lại rồi thô bạo lôi tôi vào phòng.
Một loạt động tác khiến tôi trở tay không kịp.
Ngoài cửa là những tiếng đập 'rầm rầm' liên hồi. Nghĩa nghe thấy, cậu ta không ngừng gọi tên tôi.
"Cô Huyền Trân! Có chuyện gì xảy vậy? Hãy mau mở cửa cho tôi.
"
"Thật là một cô gái không ngoan.
"
Tiếng hừ gợi cảm vang lên bên tai, mặt tôi trắng bệch. Đây không phải là giọng nói của Châu Mặc Lâm, mà là một giọng nói vô cùng lạ tai.
Hẳn đó là giọng nói thật của kẻ hóa trang.
.
.
"Tiếc rằng không thể nếm thử mùi vị người phụ nữ của Châu Mặc Lâm, nhưng ít ra bắt cô đi cùng cũng là một ý tưởng không tồi.
"
Người nọ vừa nói vừa lột bỏ lớp mặt nạ hóa trang.
Tôi choáng váng.
.
. suýt kêu thành tiếng.
.
.
Ai có thể tưởng tượng được rằng, dưới lớp mặt nạ đó là một gương mặt non choẹt của một thiếu niên học cấp ba.
.
.
"Trẻ con?" Tôi lỡ buột miệng.
"Này, tôi 22 tuổi rồi nhá. Nếu lúc nãy cô không đẩy tôi ngã, tôi đã cho cô nếm trải cảm giác ba ngày không xuống được giường là như thế nào.
"
Tôi cắn môi.
Khỏi đi. Cảm giác đó tôi nhiều lần nếm trải rồi, đâu cần cậu ta chỉ dạy.
Nhưng khi tôi còn đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, cậu ta đường đột bế tôi lên và xông thẳng vào cửa sổ thủy tinh.
Lẽ nào cậu ta định nhảy xuống dưới? Nhưng đây là tầng thứ 20.
.
. nhảy xuống đó khác gì đi gặp ông bà tổ tiên!
"Này cậu! Cậu tính kéo tôi cùng chết chùm thật đấy à?" Tôi sợ xanh mắt mèo, tay bám vào hai bờ vai cậu ta.
"Chết thế nào được hử chị đẹp!
"
Cậu ta bất ngờ thay đổi cách xưng hô rồi cợt nhả nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười tự tin, phi thân vào cửa sổ thủy tinh trước mặt.
.
.
"Choangg!
"
Cửa sổ vỡ thành nhiều mảng rơi vãi xuống dưới.
.
. Tôi hoảng hốt cúi mặt.
.
. hét toáng lên.
.
.
"Aaaaaa!
"
Bên tai văng vẳng tiếng xé gió xen lẫn tiếng cười ma mị.
.
.
"Haizzz chị nhát chết quá đấy! Mở mắt ra đi!
"
"Không! Tôi thà chết còn hơn!
"
"Tôi không để chị chết đâu! Vì chị có lỡ chết thật, con bài duy nhất để chúng tôi vây hãm Châu Mặc Lâm sẽ không còn phát huy đúng tác dụng của nó nữa.
"
Chưa đến một giây sau, tôi trợn mắt lườm cậu ta.
Đây đích thị là thuộc hạ thân tín của "người đó" theo lời kể từ Châu Mặc Lâm nhỉ?
Nhưng tôi không lườm cậu ta được lâu, bởi tôi phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung.
Cái gì đây? Cậu ta vừa bế tôi vừa bay trên cao bằng một cái diều lượn.
"Này, cậu nghĩ mình là Kaito Kid thật hả?"
"Đúng đấy chị đẹp. Trông tôi có ngầu với tạo hình này không?"
Xong, tôi không sợ chết đáp trả cực phũ phàng.
"Không, cậu phá hỏng nguyên tác rồi.
"
"Chị đẹp, chị đúng là một cô gái miệng lưỡi sắc bén. Ấn tượng ban đầu quan trọng lắm đấy, sao tôi nói câu nào là chị bóc mẽ tôi câu đó nhỉ?"
Tôi ".
.
.
"
"Nhưng không sao, tính cách cứng đầu của chị không phải là không uốn nắn được.
.
. Đến nơi chúng tôi sẽ 'dạy dỗ' chị thật cẩn thận.
"