Chí Tôn Tiên Đạo

Chí Tôn Tiên Đạo

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 282,252
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Sơn động đó cách mặt đất khoảng mấy trăm mét, Tiết Lăng Vân nhìn chăm chú vào cửa sơn động, sau đó liền bay về phía sơn động đó.

Cửa động rất nhỏ, sau khi đi vào sơn động, Tiết Lăng Vân phát hiện diện tích bên trong sơn động này cực lớn, bên trong sơn động này rất u ám, trên vách tường có cắm mấy cây đuốc đang cháy, ngọn lửa trên đó không biết được dùng nguyên liệu gì tạo thành mà trên nó đang lập lòe ánh sáng màu xanh lá.

Cả sơn động đều bị chiếu rọi thành một mảnh màu xanh lá, nếu như là người bình thường đi vào chắc chắn đã bị cảnh tưởng này hù dọa khiến thân thể mềm nhũn ra, Tiết Lăng Vân lại không thèm để ý chút nào, hắn đi nhanh về phía sâu trong sơn động.

Trong sơn động khá sạch sẽ, chỉ thỉnh thoảng gặp được mấy món "vật phẩm trang trí", cái "vật phẩm trang trí" này không phải được làm từ vàng bạc hay bảo thạch như thông thường mà nó được làm từ xương người.

Những khúc xương người này được xếp đặt thành các loại đồ án khác nhau, làm người ta cảm giác được một loại nghệ thuật tàn khốc.

Tiết Lăng Vân nhíu nhíu mày, trong sơn động này không có nhiều đồ hữu dụng, đột nhiên ánh mắt của hắn lóe lên, hắn phát hiện được ở cách đó không xa có một trận pháp nhỏ.

- Hừ, chỉ là một cái ảo trận mà thôi, nhìn xem nó là vật gì?

Tiết Lăng Vân cầm Hàn Ngọc Kiếm trong tay, hướng phía trước vung lên, một đạo Trường Hồng kiếm khí trong chớp mắt đã phá hủy cái ảo trận đó, sau khi ảo trận bị phá, một thông đạo dài lớn xuất hiện trước mặt Tiết Lăng Vân.

Dọc theo phía trước thông đạo, đi vào khoảng hơn trăm mét, lại vong vòng vo vài vòng, Tiết Lăng Vân rốt cục đi tới một sơn động khác.

Cái sơn động này khác hoàn toàn với cái sơn động lúc trước, ở trong cái sơn động này khắp nơi đều xương trắng chất đống, trên mặt đất còn có mấy rãnh máu tươi đang chảy, có mấy nơi máu đã biến thành màu đen, cả sơn động này khiến người khác cảm thấy u ám.

Tiết Lăng Vân cũng không nhìn về phía đống xương trắng cùng những rãnh máu đó, hắn chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, cảnh tưởng phía trước làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ.

Ở phía trước có hơn mười cây trụ sắt, trên những cây trụ sắt đó không biết được bị nhiễm phép thuật gì, tất cả chúng để đỏ lên bừng bừng, từng cỗ từng cỗ nhiệt nóng từ những trụ sắt này phát ra, khiến cho Tiết Lăng Vân tức giận không phải phải là những cái này, mà là bên trên trụ sắt đó có người đang bị cột chặc.

Tại mỗi cây trụ sắt đều có một người bị người ta dùng xích sắt buộc chặc lên, diện mạo của những người này đều hết sức thê thảm, thân thể cùng huyết nhục của họ đều dính chặc vào trụ sắt, nơi làn da cùng trụ sắt tiếp xúc đã bị cháy đen hết cả.

Những người này mỗi một tên đều hữu khí vô lực (hấp hối), trong đó có một người trên cánh tay đã ko còn bất luận cái gì huyết nhục rồi chỉ còn một đoạn xương trắng lộ ra bên ngoài.

Những người này có người thanh tỉnh có ngươi hôn mê, những người thanh tỉnh cảm nhận được có người từ bên ngoài đi vào, trong lòng bọn hắn mừng rỡ, nhịn không được kêu lên:

- Cứu ta...

. Cứu ta.

.

. Cầu xin ngươi.

.

. Cứu ta.

.

.

!

Bọn họ đã quá mức suy yếu rồi, tiếng nói cũng đứt quãng nghe rất mơ hồ.

Ngay vào lúc này, hơn mười cái trụ sắt đỏ hồng kia đột nhiên toát ra một màn khói đen, khói đen đó hướng về phía những người đang b