"Mạnh Dụ, lập tức đi điều tra toàn bộ người, việc liên quan đến Triệu Tĩnh An trong mấy năm gần đây, cần phải xác minh cho bằng được...
.
" Hô hấp Nguyên Tử Triều như ngừng lại, ra lệnh, trầm giọng ra lệnh: "Xác minh xem Lục Vân Tích còn sống không.
"
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, y có thể quang minh chính đại gọi tên nàng, ba chữ kia như mang theo sức nặng vô hạn, đầu lưỡi Nguyên Tử Triều mang theo chút ngọt ngào thoáng qua, dù chỉ có một phần triệu khả năng, miễn là nàng còn sống thì y nhất định có thể tìm được nàng.
Mạnh Dụ nhận mệnh, xuất cung.
Trên đường từ hoàng cung đến Giáo Phường Tư, y bước đi chậm rãi, mặc trời đầy gió tuyết làm đông cứng biểu cảm nặng nề trên mặt y.
Lúc đẩy nhẹ cửa bước vào, Lục Vân Tích đang ngồi bên cửa sổ không biết đang nghĩ gì, trong phòng ấm áp như mùa xuân, nàng đang nghĩ gì đó đến xuất thần, không nhận ra sự xuất hiện của Mạnh Dụ.
Ngược chiều ánh sáng, y nhìn nàng chăm chú, có thể thấy lông tơ trên gò má của nàng, Mạnh Dụ như lạc lối trong bức tranh tinh tế dịu dàng này suýt nữa không thể thoát ra, nhưng khi nhìn đến cái kéo nàng đang cầm trong tay.
.
.
Trong nháy mắt y có dự cảm không tốt, mất bình tĩnh lao đến nắm chặt cây kéo, lo lắng nói: "Mau buông xuống!
"
Tay Lục Vân Tích đột nhiên bị y nắm chặt, hành động gần gũi như vậy làm nàng không quen lắm, vội rút tay về, thấy cái kéo vẫn nằm trong tay Mạnh Dụ thì nàng mới hiểu ra.
Nàng vừa buồn cười, vừa tức, chỉ vào xấp giấy đỏ trên bàn: "Sắp đến Tết rồi, ta cắt tranh trang trí cửa sổ thôi.
"
Mạnh Dụ hơi hé miệng, lúc này mới nhận ra mình hiểu nhầm, y xấu hổ đỏ mặt, đặt cái kéo lên bàn, trong lòng như trút được gánh nặng, nhưng gánh nặng này chỉ vừa gỡ xuống, y lại thấy nặng nề.
"Vân cô nương.
.
.
" Mạnh Dụ đứng đó hồi lâu, cũng không biết nên mở miệng nói thế nào.
Lục Vân Tích không nghe thấy tiếng gọi yếu ớt đó, cầm kéo lên cắt vài đường, mở tờ giấy đỏ ra trước mặt Mạnh Dụ: "Đẹp không?"