"Rõ ràng ngươi biết, ngươi biết rõ mà!
" Nguyên Tử Triều đến trước mặt y, xách cổ áo y lên, tức đến run người, liên tục chất vấn: "Ngươi biết rõ Ký Nô và Lục tiểu thư chính là...
. ta và nàng, sao còn làm vậy!
"
Giây phút này trong điện chỉ có huynh đệ hai người, Nguyên Tử Triều không lấy thân phận đế vương để chất vấn, Mạnh Dụ cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y: "Huynh kể cho ta chuyện cũ của Ký Nô và Lục tiểu thư.
.
.
"
Mạnh Dụ đẩy Nguyên Tử Triều ra: "Nhưng huynh không hề kể huynh đã hại nàng suýt nữa bị phụ thân mình ép chết, chỉ có thể bỏ họ của mình, chạy đến am làm ni cô! Cũng chưa kể huynh hại nàng bị Triệu Tĩnh An bắt về vương phủ giam giữ suốt ba năm!
"
"Cái gì?" Nguyên Tử Triều không thể tin được: "Ta không biết chuyện này!
"
Mạnh Dụ cười lạnh: "Dĩ nhiên là huynh không biết rồi, vì huynh giày vò thân xác nàng để có thể thoát khỏi nô tịch gia nhập quân doanh!
"
"Bốp!
"
Tiếng tát mạnh đánh vào mặt Mạnh Dụ, Nguyên Tử Triều không biết cảm xúc của mình rốt cuộc là tức giận hay ghen ghét, không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do đích thân Lục Vân Tích kể cho Mạnh Dụ nghe, cả người y run lên: "Nàng kể cho ngươi nghe ư? Nàng thật sự nghĩ ta như vậy ư?"
"Ngươi cũng để ý đến suy nghĩ của nàng sao?" Mặt Mạnh Dụ nóng rát đau nhức, đầu lưỡi chọc vào góc trong má trái, nhìn người đối điện với vẻ mặt không phục: "Năm đó ta từ bỏ gia tài, rời xa phụ mẫu để gia nhập quân doanh của ngươi, thật không ngờ Nguyên Tử Triều ngươi cũng có mặt ti tiện như vậy!
"
Đây cũng là ký ức thống khổ mà y không thể nào quên được, Nguyên Tử Triều buồn thương cau mày, trầm mặc hồi lâu rồi nhìn Mạnh Dụ: "Giờ ngươi đứng ở nơi cao trách móc ta, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, nếu năm đó ngươi là ta thì ngươi sẽ làm sao?"
Nguyên Tử Triều nghiêm túc lặp lại từng câu: "Nếu ngươi là nô lệ bị chủ nhân đánh gãy một tay thì ngươi sẽ bảo vệ nữ nhân trong lòng như thế nào? Ngươi không muốn làm kẻ ác nên sẽ để hộ vệ khác của Thuỵ vương phủ đến chà đạp nàng sao?"
Mấy lời này làm Mạnh Dụ á khẩu không trả lời được.
Hai người nhìn nhau mà không nói lời nào, bầu không khí căng thẳng, khí thế giương cung bạt kiếm.