Dưới tác dụng của xuân dược loại mạnh, ý thức và cơ thể không thuộc về y nữa, côn thịt của Nguyên Tử Triều dựng thẳng lắc lư, tiếng lục lạc trong trẻo vang lên không ngừng, Triệu Ngọc Nhi hài lòng, dò hỏi các vị tiểu thư trong bàn tiệc.
"Tiểu súc sinh này tấu nhạc cũng không tội, chư vị thấy hay không?" Nàng ta càn rỡ cười: "Nhìn thứ kia cứng như chày gỗ, để lần sau bảo hắn đánh trống cho mọi người nghe.
"
Hiển nhiên đây là màn sỉ nhục đã được mưu tính trước, là màn tra tấn cho cả Lục Vân Tích và Nguyên Tử Triều.
"Vân Tích, súc sinh này vẫn chưa có tên, tỷ đặt cho hắn một cái tên đi.
" Triệu Ngọc Nhi mỉm cười nhìn Lục Vân Tích: "Có tên mới có thể làm người, nếu không chỉ có thể làm súc sinh trần truồng cả đời thôi.
"
Ý uy hiếp rõ ràng như vậy, Lục Vân Tích biết hôm nay mình lên lưng hổ khó xuống, đặt tên thì không có gì khó, nhưng ai biết nếu hôm nay tà hỏa trong lòng Triệu Ngọc Nhi chưa tan thì lại tác oai tác quái gì nữa.
Nhớ đến trình độ của nàng ta không cao, Lục Vân Tích trầm tư một lát rồi nói: "Y là nô lệ được nuôi trong phủ Thuỵ Vương thì quận chúa cứ gọi y là Ký Nô đi.
"
Triệu Ngọc Nhi nghe thấy có từ "Nô" thì lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Đúng là Vân Tích thông tuệ, tên này rất xứng với hắn, Ký Nô, sau này đây là tên của ngươi, người đâu, lôi Ký Nô xuống mặc quần áo cho hắn.
"
Cục đá trong lòng Lục Vân Tích thầm buông xuống, kẻ trí nên biết giả ngu, hôm nay tặng hắn nhũ danh của Tống Võ Đế Lưu Dụ, mong hắn ngày sau có thể sống như một con người.
Dục vọng Nguyên Tử Triều căng trướng đến cực hạn như muốn xé nát y, sau khi rời khỏi phòng quận chúa, y bị nhốt trong phòng củi cả đêm, đầu óc hỗn loạn, chỉ có dung nhan xinh đẹp kia khắc ghi sâu đậm trong đầu y.
Lục Vân Tích, Lục Vân Tích...
. Thì ra tên nàng là Lục Vân Tích, chính cái tên này đã giúp y vượt qua đêm nay hết lần này đến lần khác.