"Vị này chính là đạo diễn mới tới, một vị tiền bối, một nhà nghệ thuật chân chính, hy vọng về sau mọi người sẽ phối hợp cùng anh ta, học tập thêm.
" Đạo diễn nữ nói vài câu xã giao với mọi người, sau đó bảo mọi người vỗ tay.
Mọi người vội vàng cùng vỗ tay.
Đạo diễn chính là cấp trên trực tiếp của bọn họ, nắm sinh tử của bọn họ trong tay, tuyệt đối không thể đắc tội.
Liền giống như Lưu Hoảng, dám đắc tội đạo diễn, kịch bản chuyển đến mười năm sau, từ một gã trùm Hán gian cao cao tại thượng, biến thành một kẻ tù tội nhận án tử, sau đó bị đóng sáp, chính là một ví dụ sống.
Ông trời nào có công bằng, có vài người vừa tiến vào chính là đạo diễn, thậm chí là nhân vật cấp bậc rất cao.
Nhưng phần lớn mọi người vừa mới tiến vào chỉ có thể làm vai quần chúng, bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất mà bò lên, lúc nào cũng lo lắng xí lắc léo.
Chẳng phải thế giới hiện thực cũng như thế?
Có vài người dựa vào mối quan hệ của cha mẹ mà du học bằng tiền công, thậm chí có người còn dựa vào mối quan hệ của cha mẹ để thay đổi trình độ học vấn.
Còn có người vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, tùy tiện định ra một mục tiêu nhỏ là kiếm lời 100 triệu.
Nhưng đại đa số mọi người đều xuất thân bần hàn, học tập gian khổ vài chục năm, sau khi học xong vẫn phải ra trường làm công vất vả, khổ cực từng ngày mà kiếm miếng cơm manh áo.
Không có gì là công bằng tuyệt đối, xuất thân ở tầng đáy của xã hội, chỉ có thể càng thêm chăm chỉ so với kẻ khác, càng cố gắng, tiếp tục nắm bắt cơ hội thoáng qua xung quanh, như vậy mới có một tia hy vọng bò lên tầng lớp cao hơn, thay đổi vận mệnh bản thân và gia đình.
"Tôi cũng không phải là nhà nghệ thuật gì lớn, chỉ là một đạo diễn nhỏ, so sánh mà nói, là một đạo diễn tương đối có cá tính, tương đối am hiểu khám phá nhân tài, trong tay tôi bồi dưỡng ra không ít diễn viên ưu tú, tôi tin tưởng mọi người cũng sẽ không khiến cho tôi thất vọng.
" Lưu Thích Nguyên mở miệng nói vài câu.
"Trong những người này, Lý Đằng chính là một diễn viên không tệ, rất có tiềm chất, tiền bối ngài có thể quan sát hắn nhiều hơn.
" Nữ đạo diễn đề cử Lý Đằng cho Lưu Thích Nguyên.
Lý Đằng cũng vội vàng cúi thấp mỉm cười.
"Được, trước khi tới đây tôi từng xem mấy màn diễn xuất của cậu ta, đúng là biểu hiện không tệ, rất có tiềm chất.
" Lưu Thích Nguyên nhẹ gật đầu.
"Quả nhiên kỹ năng bợ đít có thể dùng ở khắp nơi.
" Hoàng Tấn lẩm bẩm trong lòng, hắn cảm giác trước kia hắn đều ôm sai người, kỳ thật có lẽ phải học Lý Đằng, ôm bắp đùi đạo diễn mới là chính xác!
"Đạo diễn Lưu đúng là đẹp trai...
.
! Vừa nhìn đã biết là loại người tài hoa xuất chúng, thật vui khi nhìn thấy ngài có thể tiếp nhận đoàn phim chúng tôi, có thể theo ngài lăn lộn đúng là vinh hạnh cho chúng tôi!
" Sau khi Hoàng Tấn hiểu rõ, vội vàng học tập bộ dạng Lý Đằng vỗ mông ngựa đạo diễn nữ, chụp lấy mông đạo diễn mới mà vỗ.
Lưu Thích Nguyên không có lên tiếng, nhíu mày.
"Đừng có nói xen vào.
" Đạo diễn nữ có chút không vui, trừng mắt nhìn Hoàng Tấn.
"Tôi đâu có nói xen vào, tôi chỉ muốn hoan nghênh đạo diễn mới tới, tôi.
.
.
.
.
.
" Hoàng Tấn cảm giác mình bị oan. Không phải là Lý Đằng vuốt mông ngựa rất tốt sao? Hắn vừa mới tập đã bị phán là nói xen vào?
"Được rồi, tôi cùng nàng còn có chút chuyện cần bàn bạc. Tất cả mọi người đã mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây đi!
" Lưu Thích Nguyên không cho Hoàng Tấn có cơ hội nói tiếp.
.
.
.
.
.
.
Màn quay phim《 Chiến Lang Tiềm Phục》 thứ hai chính thức chấm dứt.
Đã đến giờ mọi người trở về.
Lý Đằng tìm một máy kết nối, chính thức xác nhận chuyện tham gia biểu diễn thăng cấp.
"Lần này đúng là phải nói lời tạm biệt với anh.
" Anna bước tới.
"Cô cam lòng bỏ tôi mà đi sao?" Lý Đằng hỏi Anna một câu.
"Anh có cái gì đáng giá.
.
.
.
.
.
" Anna muốn nói vài câu khinh bỉ Lý Đằng, nhưng mà hốc mắt chợt đỏ lên, nàng vội vàng xoay người.
"Muốn khóc thì khóc đi, tôi cho cô mượn bờ vai này.
" Lý Đằng muốn ôm Anna từ sau lưng, nhưng mà bị nàng né được.
Lúc quay đầu lại, Anna đã đeo kính râm.
"Muốn làm bạn bè, tốt những đừng nói mấy lời buồn nôn kia với tôi! Cũng đừng.
.
.
làm mấy chuyện dơ bẩn kia! Tôi rất tức giận! Biết không?" Anna sau khi đeo kính râm lên, tựa hồ đã thay đổi, giọng nói cũng lạnh như băng.
"Biết rồi.
" Lý Đằng thở dài.
Sau một hồi im lặng, Anna đi tới, giơ tay gõ lên trán Lý Đằng, sau đó quay người rời di.
Lần này không quay đầu lại nữa.
Lý Đằng mặc đồ do cô gái thỏ con mua cho hắn, leo lên xe buýt chuẩn bị tới sân bay.
"Phải mặc toàn bộ lên người ư?" Cô gái thỏ con thấy túi đồ của mình, trên mặt lộ vẻ khó xử.
"Không mặc trên người thì không mang đi được, mang một bộ để trên chóp đá trước, lo trước khỏi hoạ, nghe anh, không có sai.
" Lý Đằng đổ mồ hôi hột mà khuyên cô gái thỏ con.
"Được rồi, chờ em đến sân bay lại mặc vào.
" Cô gái thỏ con bèn đồng ý.
Lý Đằng ngó ngó Anna phía trước ngồi, nàng đeo kính râm tựa lưng vào ghế, cũng không biết có ngủ hay chưa.
Được rồi, vẫn là đừng quấy rầy nàng.
Đã nói cho hắn sờ miễn phí, xem như là muốn đổi ý.
Về sau cũng không có cơ hội sờ mó.
Trước nay phụ nữ nói chuyện có bao giờ chắc chắn.
.
.
.
.
.
.
Rất nhanh, xe buýt đã tới sân bay.
Kiểm an, tất cả vật phẩm không thích hợp đều bị giữ lại.
Sau đó, là đăng ký.
Leo lên trực thăng xong, rất nhanh trực thăng liền cất cánh bay vút lên không, điểm đến là chóp đá của mỗi người.
Trong khoang trực thăng đen kịt không có gì để làm.
Lý Đằng chỉ có thể ngủ.
Khi hắn giật mình tỉnh lại, trực thăng đã bay lơ lửng phía trên chóp đá.
Nhìn thấy ba cái chân giường trên chóp đá, Lý Đằng không khỏi thở dài.
Thời tiết rất nóng, vừa mới đứng được một lát, Lý Đằng vội vàng tháo bộ áo lông trên người ra, lấy ống quần cột vào chân giường, để tránh cho bị rơi xuống dưới.
Mặt đá bị nắng chiếu rất bỏng rát, căn bản là không thể ngồi.
Một lát sau, Lý Đằng lấy bộ áo lông ra trải dài trên mặt đá.
Rốt cục có thể ngồi xuống.
Thi đấu thăng cấp được cử hành ở giữa hai buổi diễn xuất.
Sau hai ngày, hắn có thể tham gia thi đấu thăng cấp.
Nếu như có thể thăng cấp trót lọt, hắn sẽ là cấp bậc tiểu đặc ước, nhưng mà thăng cấp xong thì điểm tích luỹ cũng chẳng còn, 102 điểm tích lũy trong tài khoản cũng bốc hơi, chỉ còn 2 điểm mà thôi.
Vốn có 103 điểm, vì muốn gạt Lưu Hoảng, Lý Đằng đã bỏ 1 điểm mua 3 cái bánh bao.
Cho nên chỉ còn 102.
Không biết cái đồng hồ kia có thể làm được gì, có phải cùng loại với cái trên tay đạo diễn hay không.
Lúc rời đi, đạo diễn nữ vẫn còn trò chuyện cùng đạo diễn mới, cũng không có cơ hội hỏi thăm nàng.
Chịu thôi.
Sống qua hai ngày này, tham gia thi đấu thăng cấp, tranh thủ giành được người đứng đầu, rút trúng cái đồng hồ kia, mới có thể biết nó có tác dụng gì.
Vừa nghĩ tới rút thưởng, Lý Đằng liền cảm thấy đau đầu.
Đừng nói là hắn giành được đứng đầu, người rút thưởng đầu tiên, nhưng mà chỉ rút thăm được một chai nước khoáng?
Vậy cũng quá nhọ!
Trong lúc hắn suy nghĩ, trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm.
Là tiếng máy bay trực thăng chở người.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là một chiếc trực thăng màu đen đang bay qua đầu hắn.
"Có diễn viên khác ở gần đây?" Lý Đằng nhíu mày.
Lý Đằng đã đoán sai.
Trực thăng là bay tới chỗ chóp đá của hắn
Lơ lửng ở phía trên chóp đá.
Sau đó, cửa cabin trực thăng mở ra.
Có người từ trên khoang chui ra, theo thang dây đu xuống, vừa cuối đầu xuống, bốn mắt đã chạm nhau.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!