Chiến Lật Cao Không (Dịch)

Chiến Lật Cao Không (Dịch)

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Áo Bỉ Gia
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 20,897
Đánh giá:                      
Hiện Đại
Linh Dị
Dị Năng
     
     

Editor: Kingofbattle.

Sau khi Lý Đằng được rô bốt xách vào cabin, cửa khoang cabin liền đóng lại, trong cabin tối đen như mực.

Bên cạnh có một cái rương nhỏ, trong rương chứa bánh mì, bánh quy, đồ uống là thứ có thể giúp hắn khôi phục.

Lý Đằng nhìn không thấy, bất quá trong đây làm gì có ánh sáng mà nhìn.

Nhờ Diêu Tuyết chăm sóc, mặc dù hiện tại hắn khá suy yếu, nhưng sức lực giơ cánh tay thì vẫn phải có.

Lục lọi một hồi, Lý Đằng móc tất cả bánh mì, bánh quy cùng thức uống ra quất sạch sẽ.

Sau đó liền ngả người nằm ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Lý Đằng đã rời khỏi trực thăng, nằm ở trên xe đẩy xác.

Một màn này quá quen thuộc.

Ba lần trở về đây đều là dạng này.

Lang băm hiểm độc không có ở đây, không biết lần này bệnh viện sẽ thu tiền chữa bệnh thế nào?

Có thể gặp được người quen của tên lang băm kia hay không, lại bị lừa gạt?

Cũng hết cách, vai quần chúng chính là dê béo đợi làm thịt.

Đừng nói là hiện tại hắn đang bị thương, muốn di chuyển cũng khó khăn.

Hai gã nhân viên công tác trực tiếp đẩy Lý Đằng vào trong toà nhà bệnh viện.

Xe chở xác bị đẩy vào trong phòng khám.

Lần này người tới là một bác sĩ nữ.

"Đừng lo lắng, anh sẽ an toàn khi ở chỗ này.

" Bác sĩ nữ rất nhiệt tình chào đón, còn an ủi Lý Đằng đang bị thương vài câu.

"Cám ơn.

" Lý Đằng thấy thái độ nhiệt tình của nàng ta mà lo sợ.

"Khoang trị liệu đã chuẩn bị xong, hiện tại tôi mang anh tới đó nhé?" Bác sĩ nữ trưng cầu ý kiến của Lý Đằng.

"Ừ, không cần điền đơn vay nợ gì đó sao?" Lý Đằng cảm thấy nên chủ động nói ra thì tốt hơn, tiến vào bệnh viện, phía bệnh viện không chủ động nhắc tới chi phí, càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

"Không cần, miễn phí toàn bộ.

" Bác sĩ nữ trả lời Lý Đằng.

"Tôi từng nhớ...

.

.

.

.

Trước kia là thu phí, ở bên trong tài khoản không có điểm tích lũy, còn bắt điền đơn vay nợ gì đó.

" Lý Đằng vẫn lo lắng.

Từ lúc nào bệnh viện lại đổi cơ chế rồi?

"Ah, trước kia đúng là phải thu phí, về sau đã xảy ra một chuyện, có một gã bác sĩ lợi dụng chức quyền bắt ép người mới làm đơn vay nợ kếch xù, còn hành hạ người mới một cách tàn nhẫn, bị một người mới nghĩ cách khiếu nại, kết quả bộ giám sát lại báo cáo chuyện này đến cao tầng thành phố điện ảnh, lãnh đạo cao tầng tức giận, nghiêm túc xử phạt tên lang băm này, cũng tiến hay thay đổi toàn bộ cơ chế chữa bệnh của thành phố điện ảnh, bị thương ở trên chóp đá cũng được xếp vào tai nạn lao động để tránh cho phát sinh loại chuyện tương tự.

" Bác sĩ nữ nói rõ tình huống cho Lý Đằng.

"Bà mẹ nó! Đây đều là công lao của tôi.

.

.

! Tôi hi sinh chính mình, cứu vớt tất cả người mới khỏi cảnh chịu khổ.

.

.

! Chẳng lẽ mình đúng là chúa cứu thế? " Lý Đằng thầm nói trong lòng.

"Thành phố điện ảnh có khen thưởng cho vị người mới dám làm việc nghĩa hay không?" Lý Đằng hỏi bác sĩ nữ một tiếng.

"Chuyện này.

.

.

.

.

.

Không có nghe nói, dường như lúc ấy bộ giám sát xử phạt tên người mới kia bằng cách biểu diễn chế độ địa ngục.

" Bác sĩ nữ nghĩ một lát rồi trả lời Lý Đằng.

"Chẳng phải chuyện này rất không công bằng?" Lý Đằng cảm giác cái danh hiệu anh hùng vô danh của hắn quá oan uổng.

"Ha ha, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể xen vào, trước giúp anh trị vết thương đã.

" Bác sĩ nữ đẩy Lý Đằng vào trong phòng trị liệu, sau đó nhờ hai gã hộ lý trợ giúp, cẩn thận từng chút một đặt Lý Đằng vào trong khoang trị liệu.

.

.

.

.

.

.

Hơn mười phút sau, khoang trị liệu bật nắp.

Lý Đằng ngồi thẳng dậy từ trong đống dung dịch thần bí.

Sảng khoái tinh thần.

"Cần quần áo bệnh nhân ư? Hai cái điểm tích lũy một bộ. " Một gã hộ công đứng ở khoang trị liệu bên cạnh, đem một bộ điệp tốt quần áo bệnh nhân đưa tới Lý Đằng trước mặt.

"Không cần, cám ơn, tôi có hai bộ.

" Lý Đằng chỉ chỉ đồ trên người mình.

"Tốt.

" Hộ lý cầm theo quần áo bệnh nhân đi ra.

"2 điểm tích lũy một bộ! Trước kia thu tôi 20 điểm tích lũy, rốt cuộc là lòng dạ của tên chó lang băm kia đen tới mức nào?" Lý Đằng nhịn không được mắng to.

Khoang trị liệu chữa trị vết thương, hơn nữa còn có thể hồi phục quần áo mua từ thành phố điện ảnh, hai bộ quần áo trên người hắn đã được hồi phục hoàn hảo rồi.

Hộ lý cũng không có đòi chi phí, thoạt nhìn đúng là miễn phí toàn bộ.

"Công lao của mình thật to lớn, tạo phúc cho toàn bộ người mới trong thành phố điện ảnh, thế mà không có ai tặng cho bằng khen, thật sự là.

.

.

.

.

.

" Lý Đằng cảm giác mình qúa thiệt thòi.

"Bác sĩ, bây giờ vị bác sĩ bị xử phạt kia thế nào rồi?" Lý Đằng tìm được bác sĩ nữ, vội hỏi nàng một tiếng.

"Hắn sao.

.

.

? Bởi vì hành vi quá xấu xa, bị phong ấn thành tượng sáp. " Bác sĩ nữ trả lời Lý Đằng.

"Ah, vậy cô có biết chỗ bảo tàng tượng sáp của hắn ở đâu không.

.

.

? Tôi muốn đi thăm hắn một chút.

" Lý Đằng nói với bác sĩ nữ.

"Đi thăm? Ah, hắn ở trong bảo tàng tượng sáp kế bệnh viện, sau khi ra khỏi bệnh viện thì quẹo trái, đại khái khoảng 50m là tới nơi.

" Bác sĩ nữ chỉ đường cho Lý Đằng.

"Cám ơn.

"

Lý Đằng cảm ơn vị bác sĩ, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Số dư của hắn còn 3 điểm tích luỹ, Lý Đằng bỏ ra 2 điểm mua 3 cái bánh bao, lúc này mới đi đến bảo tàng tượng sáp nằm phía bên trái bệnh viện.

Sau khi tiến vào bảo tàng tượng sáp, Lý Đằng tìm kiếm khắp nơi một vòng, rất nhanh đã tìm được Lưu Hoảng.

"Ơ! bác sĩ Lưu ở chỗ này à.

.

.

? Điều kiện ở đây không tồi chứ?"

"Tôi mua bánh bao tới thăm ông này! "

"Ông xem tôi đối với ông thật tốt, người khác cũng quên mẹ ông rồi, thế mà tôi còn tới thăm ông. "

"Tại sao răng của ông lại rơi mất hai cái.

.

.

? "

"Ông cười thật khó xem, rất giống chó ăn cức nha.

.

.

.

.

.

" Lý Đằng còn hát vài câu.

"Có muốn ăn bánh bao nữa không.

.

.

? Thơm quá. " Lý Đằng mỗi lần ăn một miếng bánh bao đều đưa tới trước mặt Lưu Hoảng cho hắn nhìn.

Trước khi đi, Lý Đằng còn lấy một món đạo cụ hình chiếc cốc, đái một đống nước tiểu nổi bọt xối lên đầu Lưu Hoảng, lúc này mới cảm thấy đã giền rời đi.

.

.

.

.

.

.

Bên đường có bảng hướng dẫn.

Trong cửa hàng có đồng hồ đếm ngược.

Khoảng cách thời gian tập hợp còn khoảng 20 phút.

Lý Đằng có chút kỳ quái.

Chỗ bảng hướng dẫn chỉ, dường như là chỗ quán cafe.

Đó là chỗ bình thường quay phim.

Lần này là diễn xuất thăng cấp.

.

.

! Chẳng lẽ lại vào đó?

Mặc kệ như thế nào, trước tiên tới đó rồi tính sau.

Lý Đằng bước nhanh hơn, chạy tới điểm tập hợp.

Chạy được khoảng mười phút, Lý Đằng thấy được con phố quen thuộc.

Quả nhiên là bảng hướng dẫn chỉ tới quán cafe.

Bên cạnh bàn đã có bốn người ngồi.

Cao Phi, Elsa, cô gái thỏ con cùng Hoàng Tấn.

Anna cùng Đỗ Khánh không có mặt.

"Ơ! Nhân vật chính ngày hôm nay đã đến.

" Hoàng Tấn nói một câu chua ngoa.

"Tại sao các người lại ở đây ?" Lý Đằng không có trả lời Hoàng Tấn, quay qua hỏi mấy người Cao Phi.

"Dường như là nếu có thành viên trong đoàn tham gia diễn xuất thăng cấp, những người khác sẽ được gọi trở về xem trực tiếp diễn xuất thăng cấp.

" Cao Phi trả lời Lý Đằng.

"Xem như chiếm lợi của cậu, có thể trở về nghỉ ngơi và hồi phục.

" Elsa cười hì hì liếc nhìn Lý Đằng.

"Cố gắng lên! Anh nhất định sẽ thành công.

" Cô gái thỏ con cổ vũ Lý Đằng.

"Ừ, cố gắng lên, chúng tôi đều coi trọng cậu! " Elsa cùng Cao Phi cũng cầu chúc cho Lý Đằng.

"Mượn lời chúc của mọi người.

"

Lý Đằng vô thức mà ngó qua chỗ ngồi Anna.

Có vẻ như nàng đã rời đi.