Chiến Lật Cao Không (Dịch)

Chiến Lật Cao Không (Dịch)

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Áo Bỉ Gia
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 20,897
Đánh giá:                      
Hiện Đại
Linh Dị
Dị Năng
     
     

Editor: Kingofbattle

Trong lòng nữ quản lý rất khó chịu, nhưng dựa vào tình huống hiện tại, nàng không có lựa chọn nào khác, đành phải nằm xuống giường.

Bởi vì lo lắng có quỷ, đèn trong phòng cũng không có tắt.

Mấy cô gái ngủ xong, lũ đàn ông lại kiếm ghế ngồi xuống.

Tổng giám đốc có chút buồn chán, móc túi lấy ra bao thuốc cùng bật lửa, cùng hút với nhân viên bán hàng.

"Dập thuốc lá cho tôi! " Nữ quản lý ngửi thấy mùi thuốc lá, lập tức đứng dậy vọt tới trước mặt hai người.

"Không dập, cô muốn gì?" Tổng giám đốc phun ra một ngụm khói vào mặt nữ quản lý.

Nữ quản lý dùng thế nhanh như điện chớp, đoạt lấy điếu thuốc trong tay hai người, sau đó đột nhiên dùng chân dậm nát.

"Con mẹ nó cô đừng quá đáng?" Nhân viên bán hàng giận dữ.

"Đừng cãi, hút thuốc lá trong phòng chính là các anh không đúng.

" Kế toán cũng ngồi dậy lên tiếng ủng hộ nữ quản lý.

"Đúng vậy, tôi cũng ghét mùi thuốc lá, hơn nữa có hại cho sức khoẻ.

" Lần này thư ký cũng đứng về phe nữ quản lý.

"Được rồi, là chúng tôi sai, tôi nói xin lỗi, đừng ầm ĩ nữa.

" Lần này tổng giám đốc sửa lại thái độ, ngược lại chủ động sai để dừng tranh cãi.

Nhân viên bán hàng có chút kỳ quái mà liếc nhìn tổng giám đốc, nếu như tổng giám đốc chịu thua, hắn cũng không muốn nói thêm gì.

Nữ quản lý mở cửa sổ ra, sau khi hít một hơi khí trong lành, lúc này mới đóng cửa sổ lại nằm xuống.

Lúc nằm xuống, nàng vẫn hung hăng trừng mắt tổng giám đốc cùng nhân viên bán hàng.

...

.

.

.

.

Đêm, càng ngày càng khuya.

Mấy cô gái đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, vừa trở lưng là ngủ say.

Mấy gã đàn ông ngồi trên ghế cũng đau lưng nhức mỏi, đều buồn ngủ.

Lý Đằng cũng buồn ngủ, nhưng hắn cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.

Tranh chấp trước đó hắn vẫn không tham gia, hắn một lão già khú đế, không muốn tranh cãi với ai, cũng không có năng lực hùa theo bên nào, đối với hắn mà nói, sống sót mới là quan trọng nhất.

Nhìn thấy mấy cô gái đã ngủ say, tổng giám đốc gọi nhân viên bán hàng tới cạnh cửa sổ, nhỏ giọng rỉ vào lỗ tai hắn vài câu.

"Thật ra cái kịch bản này rất đơn giản, luôn có người chết, thế nhưng chỉ cần ở chung sẽ không chết, người chết chính là kẻ lạc bầy.

" Tổng giám đốc nhỏ giọng thì thầm.

"Đúng vậy. " Nhân viên bán hàng rất đồng ý trước quan điểm này.

"Có hứng thú kết đội với tôi hay không?" Tổng giám đốc nói nhỏ nhân viên bán hàng.

"Kết đội? Tốt.

" Nhân viên bán hàng nhẹ gật đầu.

"Có muốn con đĩ ngu xuẩn kia chết hay không?" Tổng giám đốc lại rỉ vào tai nhân viên bán hàng.

"Ả ta.

.

.

.

.

.

Đúng vậy đáng chết. " Nhân viên bán hàng do dự một lát, mới nhỏ giọng nói vào tai tổng giám đốc.

"Dựa theo quy tắc, mỗi đêm chỉ chết một người, chỉ cần một người chết đi, quỷ sẽ rời khỏi, đêm nay còn rất dài, nếu như ả ta chết đi, chúng ta sẽ an toàn, cho dù đi lẻ cũng không gặp nguy hiểm. Hiện tại chúng ta chỉ cần làm một chuyện rất đơn giản, chỉ cần không đánh thức ả ta, kêu tất cả người khác rời khỏi căn phòng này.

.

.

.

.

.

" Tổng giám đốc lại rỉ vài câu vào tai nhân viên bán hàng.

"Chủ ý này quả thật không tệ, loại phụ nữ này giữ lại chỉ biết ăn hại.

" Nhân viên bán hàng đồng ý với đề nghị của tổng giám đốc.

Hai người thảo luận xong suôi, lại chia nhau lôi kéo Lý Đằng cùng tài xế.

Tài xế được tổng giám đốc thuyết phục thì hơi do dự, nhưng mà hắn tỏ vẻ sẽ nghe theo số đông.

Lý Đằng tỏ vẻ chính mình lớn tuổi, lãng tai, nghe không rõ lời thì thầm, nhân viên bán hàng lại không dám lớn tiếng, chỉ đành thôi.

Nhân viên bán hàng cùng tổng giám đốc trao đổi một hồi, cho rằng chỉ cần thuyết phục thêm một, hai người nữa, có thể đối phó tài xế, về phần lão già kia, nói cũng không dám nói, vẫn luôn là người đi theo số đông, đến lúc đó không sợ lão dám ở lại đây.

Vì vậy tổng giám đốc vừa ra dấu nhỏ nhẹ, vừa đánh thức thư ký, rồi nói nhỏ vào tai thư ký, bốn người đàn ông đã nhất trí, muốn nhét một mình nữ thư ký vào trong phòng, hy vọng nàng nghe theo số đông, theo bọn hắn rời khỏi.

Thư ký lo lắng mình bị kéo xuống nước, vội vàng đồng ý nghe theo lời tổng giám đốc.

Dùng biện pháp này, tổng giám đốc lại thuyết phục nữ trưởng phòng.

Cuối cùng, hắn đánh thức nữ kế toán, tiến hành một phen khuyên bảo cùng đe dọa.

Hoặc là cùng bọn họ rời khỏi đây an toàn, hoặc là tiếp tục đi theo nữ quản lý, trở thành người bị ghét bỏ.

Trước đó nữ kế toán cũng không thân thiết với nữ quản lý, lúc trước cũng chỉ là không muốn mọi người cãi nhau mới khuyên vài câu mà thôi, nghe tổng giám đốc khuyên bảo doạ dẫm, lại nhìn thấy nữ thư ký cùng nữ trưởng phòng cũng chuẩn bị rời giường đi ra, rất lo lắng cho mình bị cách ly, vội vàng gật đầu nghe lời tổng giám đốc.

Nếu như nữ thư ký, nữ trưởng phòng cùng nữ kế toán đều bị thuyết phục, tổng giám đốc chiếm đa số, tài xế không dám đắc tội đám đông, hơn nữa đúng là lúc trước biểu hiện của nữ quản lý có chút phản cảm, vì vậy cũng âm thầm cùng mấy người khác rời khỏi.

Ông lão họ Lý kia cũng không ngoài dự đoán của tổng giám đốc, nhìn thấy tập thể bọn hắn rời phòng, cũng đứng dậy khỏi ghế rời phòng.

Lúc tổng giám đốc rời đi, thậm chí còn lặng lẽ tắt đèn trong phòng đi.

Mọi người cùng nhau trở lại mảnh sân rộng.

Tổng giám đốc cùng nhân viên bán hàng bước tới gần cửa sổ, mượn ánh trăng xuyên qua ngoài cửa sổ, nhìn về phía nữ quản lý đang nằm ngáy ở trong phòng, không biết mình đã lạc bầy.

Quả nhiên, một con quỷ xuất hiện ở trong phòng.

Rất giống với trong phim điện ảnh, tóc tai bù xù, áo trắng bồng bềnh.

Nó đi tới bên giường nữ quản lý, duỗi móng vuốt ra sờ mặt nữ quản lý.

Nữ quản lý giật mình tỉnh lại, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn thấy gương mặt nữ quỷ tím bầm ở trước mặt, khoé mắt, trong miệng mũi nhỏ máu, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, phát ra một tràng tiếng thét cực kỳ chói tai.

Hai tay nữ quỷ lập tức chộp tới người cô ta, trong tiếng kêu thảm thiết của nữ quản lý, xé cơ thể cô ta thành từng mảnh nhỏ.

Tiếng kêu thảm thiết kéo dài tới hơn nửa phút mới dừng lại.

Sau đó, nữ quỷ liền bồng bềnh rời đi.

Chỗ giường chiếu bên cạnh nữ quản lý bị nhuộm đỏ thành một mảnh máu tanh.

Hai người tổng giám đốc cùng nhân viên bán hàng đứng cạnh cửa sổ nhìn thấy một màn khủng bố kia, bị doạ sợ suýt tè ra quần.

Phim ma kỹ xảo hiện đại, làm thế nào cũng kém quá xa cảnh tượng trước mắt.

.

.

!

Đối với loại tồn tại siêu nhiên như quỷ này, con người bình thường căn bản không thể chống lại, đừng nói là đang ngủ, cho dù đang tỉnh táo, cũng chỉ có vận mệnh bị giết.

Trong mảnh sân rộng, nữ thư ký, nữ trưởng phòng, nữ kế toán nơm nớp lo sợ mà chụm lại một chỗ, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy một màn trong phòng, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khủng bố dường nào.

Theo các nàng nghĩ, mặc dù nữ quản lý khá ngốc, tính tính nóng nẩy, không nói đạo lý, nhưng tội vẫn chưa đáng chết.

Chẳng qua là.

.

.

.

.

.

Những lúc thế này phải theo số đông, vạn nhất vì giúp nữ quản lý mà đắc tội tổng giám đốc thì không đáng, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu bị giết tiếp theo.