Chó Hoang Và Xương

Chó Hoang Và Xương

Cập nhật: 15/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 48,180
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Miêu Tĩnh không hề nói đùa. 

Con dao gọt trái cây này đã cũ, là món đồ mười mấy năm trước Trần Dị đưa Miêu Tĩnh để cô nhét dưới gối đầu làm vật phòng thân. Cán dao dài bằng bạc, cầm trong tay rất nặng, nhỏ nhưng cực sắc bén, sơ sẩy cái là ngón tay đứt một đường như chơi. Nên hiển nhiên mặt Trần Dị chẳng thể làm khó được nó. Dù da mặt anh có dày cỡ nào, chỉ cần tay Miêu Tĩnh hơi dùng sức, cứa ngang da một cái là máu tức khắc chầm chậm rỉ ra. 

Tí đau ấy với Trần Dị mà nói chả hề hấn gì. Dẫu cánh tay anh đang quấn băng vải, nhưng ngón tay vẫn có thể linh hoạt khống chế cổ tay cô. Song nhìn nét mặt vô cùng nghiêm túc của cô, anh lại nảy ý xấu, không nén nổi cười. Con nhỏ chết giẫm này có biết anh là ai, từng nắm gì trong tay, từng sống cuộc sống thế nào không? 

Mẹ kiếp, đúng là giỏi lắm rồi, lại còn cầm dao chĩa thẳng vào người đang nằm trên giường bệnh cơ đấy. 

“Trần Dị!

!

” 

Cô thấy anh cười không nể nang gì, hàng mày mảnh nhướng cao, cổ tay khẽ dồn lực. Trần Dị bỗng thấy má mình nhói cơn đau lạnh buốt như bị kim châm chích, giọt máu lăn thành một đường trượt thoắt từ gò má xuống. Bộ mặt với nụ cười đầy ngạo mạn phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt cô dần vụt tắt, sau cùng đọng lại ở khóe môi ý cười nhàn nhạt bất cần đời, con ngươi đen sáng rỡ, ngữ khí vẫn ung dung ngỗ ngược. 

“Muốn giết tôi chết à?” 

Mặt cô đanh lại, hơi hếch cằm, rất có khí chất của một cô em lãnh đạm tàn khốc: “Nói cho em biết!

” 

Anh nghiêng mặt, né tránh lưỡi dao ẩn mình dưới mí mắt kia: “Nói với cô cái gì?” 

“Tất cả mọi chuyện.

” Mũi dao bạc dán sát anh không chịu buông tha, giọng Miêu Tĩnh cũng lạnh theo, “Tại sao tiệm bida bị cháy, cảnh sát Chu suốt ngày tới tìm anh? Anh ta là cảnh sát hình sự, đây là vụ án hình sự ư?” 

“Sao tôi biết được, cô đi mà hỏi anh ta. Gần đây Đằng Thành đang yên bình, chắc đám cảnh sát ấy rảnh rang quá đấy.

” Anh buồn cười, dửng dưng trả lời cô: “Mẹ kiếp cô bỏ dao xuống trước đã chứ, lên cơn gì đấy hả, không thấy tôi đổ máu rồi kia à?” 

Cô chớp cánh mi cong dày, bờ môi hồng mím đến độ tái nhợt. Mũi dao dính máu loe lóe sáng, sau đó trấn định lướt xuống dọc theo má, quét ngang qua cằm anh bằng một lực cực kỳ chuẩn xác. Sự ớn lạnh và khuôn mặt không một biểu cảm của cô ép Trần Dị ngẩng mặt nhướng mày, mối đe dọa đang rình rập đâm vào yết hầu anh. 

Ngập tràn uy hiếp. 

Yết hầu cao cao nhô lên qua lớp da mỏng, khẽ nhúc nhích lên xuống dưới mũi dao sắc lẹm, dính một ít máu đỏ tươi, kết hợp cùng con dao cũng bén nhọn và nguy hiểm y như thế. Cảnh tượng vừa gợi cảm vừa táo bạo này làm hoóc-môn tuyến thượng thận bỗng chốc tăng vọt. Có là Trần Dị, thì bấy giờ cũng phải thầm chửi thề trong bụng.  

“Tại sao luôn đuổi em đi?” 

“Tại sao em lên đại học là