Đồng Nhan ngồi xe Lục Tấn trở về . Tâm trạng vâng lời của tên đó khiến cô hài lòng . Cô không để cho anh biết nơi ở nên lựa cớ dừng xe :
''Này , cho tôi xuống ở cửa hàng tiện lợi phía trước ''
Anh nhíu mày hỏi :''Sao lại xuống xe . Không muốn cho tôi biết nhà à . Tối khuya rồi rất nguy hiểm , ngoan ngoãn để tôi chở về ''
Cô nói xạo anh rất chân thật :'' Không có . Tôi ở chung cư phía trước . Tôi mua ít đồ dùng nên đừng ở đây được rồi ''
Anh nhìn cô vẻ rất chân thật không nghi ngờ , dừng xe . Cô quay đầu về phía anh :
''Cảm ơn nha em trai ngoan . Sau này đừng mơ tưởng có cơ hội gặp nhau nữa . Hôm nay coi như chấm dứt nợ nần , sống tốt nha ''
Nói xong cô xoa đầu anh , rồi mở cửa xe đến cửa hàng ở đó . Anh bắn mắt không đồng tình nhìn về hướng cô đi . Gầm gừ một câu :
'' Bực thật . Dám kêu mình là em trai , còn dám xoa đầu của mình . Chờ tôi tóm được em , chắc chắn lúc đó sẽ không yên dưới tay tôi ''
Thấy xe tên đó đi rồi , cô mới dám ra khỏi cửa hàng bắt xe chạy đến chung cư nơi cô ở .
Lục Tấn phóng xe nhanh đến quán bar của anh . Đến phòng VIP quen thuộc , anh đá chân bước vào . Tiếng phá cửa khiến người bên trong cũng điếng người . Ba người Ân Đình , Văn Liệt và một tên đàn em , bao quanh là đám mỹ nữ nhìn thấy gương mặt đen sầm kia của Lục thiếu không khí cũng tắt dần , lành lạnh người .
Ân Đình bình thường hay đùa giỡn nhưng thấy mặt anh như thế cũng e dè nhẹ giọng hỏi thăm :
''Sao vậy , cậu mới xuất viện đã được đi hẹn hò mà còn cau có như vậy ư ?''
Anh nheo mắt cảnh cáo nhìn tên ba hoa đó .
Ân Đình tiếp nhận ánh mắt liền ngậm miệng , đưa ánh mắt uất ức nhìn Văn Liệt , kiểu như ' tôi nợ tiền cậu ta chưa trả à hay tôi chọc giận gì cậu ta ' .
Văn Liệt nhìn cũng chỉ thở dài đồng cảm với anh .
Lục Tấn đi đến chỗ ngồi giữa vị trí trung tâm chiếc bàn của mình , đồng thời lên tiếng :
'' Các cô ra ngoài đi ''
Thấy anh nổi nóng họ cũng không dám nhiều chuyện , liền nhanh chóng ra ngoài . Không khí bây giờ còn bốn thằng đàn ông càng trở nên âm u hơn ngày bão .
Văn Liệt thấy im lặng quá nên hỏi :
''Lão đại , có chuyện gì làm anh muộn phiền à ''
Anh nhắm mắt , yên tĩnh không nói nhưng vẫn gật đầu thay cho câu trả lời .
''Vậy chẳng lẽ cậu không có sức hút với cô ta '' . Ân Đình không chịu ngồi yên nữa liền ra sức bới móc nguyên nhân . ( Anh này đúng là thánh nhiều chuyện thật )
''Tôi không tin , tôi không có sức hút với cô ấy .
Người như tôi mà còn dám từ chối ư ? đúng là mắt cô ấy thật có vấn đề ''
Hai thằng đàn em thì gập gù đồng ý . Còn Ân Đình thì nghĩ ' thằng này tán gái hóa điên rồi '
Tên đàn em thấy sắc mặt anh đã tốt hơn liền lên tiếng :
''Lão đại , lúc nãy em có đi kiểm tra tình hình quán bắt gặp tên thiếu gia nhà họ Thế đang chơi gái trong tình trạng phê thuốc . Em đã kêu người nhốt hắn dưới hầm đợi anh về xử lý ''
Anh cười nhẹ nhưng thanh âm rất lạnh người :'' Xem ra luật lệ tao đặt ra không có giá trị nhỉ ? Ngày mai bảo đám đàn em kiểm tra kĩ những người ra vào ở đây ''
''Dạ , lão đại ''
Anh đứng dậy , đánh mắt ra hiệu về phía hai tên Ân Đình và Văn Liệt :
''Đi thôi , xuống xem vị khách ta đối đãi tốt không ? ''
Ân Đình cười cười : ''Xem ra đánh nhau giúp cậu thoải mái nhỉ ''
''Biết rồi còn hỏi ''
Bước xuống tầng hầm , đàn em liền xếp hàng cúi chào anh . Anh đến ngồi trên chiếc ghế , trước mắt được gắn màn hình quay rõ cảnh người bị đánh bên trong .
Anh cầm mic nói :'' Xối nước vào cho tên đó tỉnh ra ''
Tên đó bị tạt nước lạnh liền trở nên tỉnh táo :
'' Này...
là thằng khốn nào.
.
.
là thằng nào dám động đến thiếu gia Thế Vĩnh này .
.
.
hự .
. tụi bay là mấy thằng khốn .
.
tao mà thoát ra đây.
. thì cái quán này của tụi bay sẽ không còn được kinh doanh ở thành phố này ''
Ân Đình bật cười :'' Hahaha.
.
.
Mày đánh quá bị ngu rồi sao . Nếu tụi tao sợ thì chẳng nhốt mày ở đây rồi . Có cần tao giúp mày chặt đi cánh tay đã chơi thuốc kia không ''
'' Tụi bay không được.
.
.
không được làm vậy ''
''Sao lại không được. Lúc nãy chẳng phải còn sức đe dọa sao ''
Tên đó thấy đàn em đi đến , run sợ đến tè ra quần , liền gào thét cầu xin :
''Xin các người tha cho tôi .
.
tha cho tôi . Tôi biết lỗi rồi , sẽ không dám đến đây nữa .
.
''
Lục Tấn thấy tên đó đi cả ra quần đến mức tái mét liền bảo bọn đàn em :
'' Đánh cho gãy cánh tay nó rồi gửi về nhà họ Thế . Bảo dạy dỗ lại con trai mình ra đường biết thân phận một chút ''
''Dạ thưa lão đại ''
''Được rồi , để Văn Liệt lo liệu , cậu đi thôi ''. Ân Đình cũng xem xong kịch hay , đứng dậy ra cửa cùng anh .