Sáng sớm , trên chiếc giường ánh nắng chiếu vào cửa , Đồng Nhan đau đầu ngồi dậy . Cô uể oải nhìn đồng hồ đã là 9:00 sáng :" Chết , trễ giờ của tôi rồi " ,
rồi chạy phi vào nhà tắm . Cô nhìn bản thân trước gương thì thấy thật thảm hại . Tóc tai bù xù , lớp trang điểm hôm qua chưa được tẩy trang , còn có cả bọng mắt . Cô thầm nghĩ ' lẽ nào hôm qua mình khóc ' . Nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình thật thảm hại , không nhìn nổi nữa liền nhanh chóng sửa sang lại . Vì thời gian gấp gáp , Đồng Nhan vội lấy một chiếc váy liền có họa tiết không thể đơn giản hơn mặc vào , may mắn dáng cô tốt cộng với làn da trắng nên nhìn trông cũng rất ổn . Công việc của cô là nhà thiết kế nên hàng ngày sẽ khá kĩ tính chọn trang phục ra đường . Chỉ có những lúc không cần thiết cô mới mặc những bộ đồ giá rẻ , kén người chọn này . Vì thế , cô không bao giờ mặc thế này đến của hàng nhưng tình thế bắt buộc nên đành nhắm mắt chấp nhận phá cách mọt lần .
Đồng Nhan vớ đại chiếc túi xách hôm qua rồi ra cửa . Cô đứng bất động khi thấy tên biến thái gặp hôm trước đang ngủ tại sopha nhà mình . Hình như cậu ta nghe thấy tiếng động liền mở mắt nhìn cô .
Miệng cô nhếch lên đơ cứng :
" Sao cậu lại ỏ trong nhà tôi ?"
Anh vẫn còn khá buồn ngủ vì hôm qua chả ngon giấc nên ngáp dài mới đáp lại cô :
" Sao vậy , em quên hôm qua ai đưa em vào nhà rồi hả ?"
Cô nhìn anh sau đó rơi vào trầm tư . Cô không nhớ hôm qua mình vào nhà bằng cách nào nhưng hình như có cảm giác được ai đó bế .
Cô lấy hai tay ôm cơ thể mình ,
nheo mắt hỏi anh :
" Tôi không nhớ . Hôm qua , cậu có làm gì tôi không đấy ?"
Anh cười khiêu khích :" Em xem ,
đồ hôm qua sáng dậy còn nguyên thì anh làm gì ? Chẳng lẽ em muốn có chuyện xảy ra tối qua , đáng lí em nên nói sớm một tiếng để không phải thất vọng "
Cô hơi đỏ mặt , cảnh cáo anh :" Bỉ ổi . Chuyện tối qua , tôi không nhớ ,
coi như tôi cảm ơn cậu . Giờ cậu có thể về không , tôi còn phải đi làm "
"Em chưa ăn sáng mà "
"Tôi không có thời gian "
Anh bỏ mặt lời cô , đi đến kéo cô ngồi vào bàn :" Bỏ ra chút thời gian để ăn sáng thôi mà , ngồi đó chờ anh chút "
Cô ngạc nhiên , tò mò :" Lục thiếu gia mà cũng biết nấu ăn sao "
Miệng anh nhếch lên cười :" Em xem thường những thằng đàn ông như tôi quá đấy . Lúc trước có sống một mình nên phải tự thân vận động . Bây giờ trình độ nấu ăn của tôi có thể mở nhà hàng đấy "
"Mồm mép . Tôi tưởng cậu phải thuê bảo mẫu hay giúp việc chứ . Để thiếu gia tiêu tiền như cậu xuống bếp nấu ăn thì tôi thấy đây là nỗi sỉ nhục dành cho lớp người nghèo như tôi sao "
" Chỉ không thích người lạ đụng chạm đồ trong nhà "
"Mà này , tôi thắc mắc cậu làm gì ở đây tối qua ? Chẳng lẽ theo dõi tôi "
"Hừ , tôi không hứng thú đi theo dõi ai đó . Căn hộ đối diện em là của tôi . Tối qua tôi định ghé vào đó qua đêm thì tình cờ gặp em "
Giờ cô mới nhận ra căn hộ cô ở là của tập đoàn Lục Tam . Anh ta cũng họ Lục nên lời nói chắc là thật . Lục Tấn nấu xong liền đỏ ra bát : " Xong rồi , ăn đi , kẻo nóng "
Một bát mì thơm vừa chín , bỏ thêm rất nhiều thịt bò nhìn khá hấp dẫn . Anh gắp cái trứng ốp la bỏ vào bát cô :
"Tôi thấy bọn con gái tụi em sao lại lười thế , tủ lạnh lại trống rỗng thế kia mua về trưng bày hả ? "
"Thích chừa chỗ để đặt nó vào trưng bày . Sao thấy nó ở đó đẹp chứ "
Anh lắc đầu :" Em thật điên rồi . Thật thấy có lỗi với người sản xuất ra chiếc tủ lạnh này "
Cô hừ rồi nhận ra một điều :" Này , chẳng phải tôi bảo cậu kêu tôi là chị sao . Sao nhỏ tuổi mà không biết nghe lời vậy "
Anh bị sặc , liền đi tìm nước . Anh quay lại chỗ ngồi , có thể thấy được khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ , anh trách cô :" Này , em không thấy tôi đang ăn sao . Muốn giết người cũng phải xong bữa chứ "
"Đáng đời . Ai bảo cậu không biết phải phép với người lớn "
"Không phải là phải phép mà là đang trong mối quan hệ theo đuổi nên tôi gọi thế cũng là lẽ đương nhiên "
"Tôi không quan tâm đến vấn đề của cậu . Ăn xong chưa , xong rồi thì về giúp tôi . Tôi phải đi làm "
Anh nhìn cô tỏ thái độ hờ hững , mặc kệ câu nói của anh liền bực mình :" Xong rồi , anh về đây "
"Ừ , không tiễn "
Nghe thế anh liền đi ra một mạch sang căn hộ đối diện không quay đầu lại :" Gì thế , sao cô ấy lại vô ơn với mình quá vậy " . Đột nhiên điện thoại rêu lên , hiển thị tên của Ân Đình :
" Cậu tra ra được chưa ?"
Ân Đình thở dài :" Chưa . Không hiểu sao tôi phái đàn em lục lọi tin tức như thế mà không lấy được manh mối của cô ấy từ năm 20 đến 26 tuổi . Hình như có ai đó đang che giấu chuyện gì của cô ấy trong khoảng thời gian này "
"Còn khoảng thời gian trước "
"Đều bình thường cả , gia đình cô ấy rất tốt . Lục Tấn tớ thấy quá khứ cô gái này khá bí ẩn "
"Được rồi , cậu cứ tiếp tục điều tra rồi báo lại cho tôi "
Xong chuyện , anh cúp máy suy nghĩ ' rốt cuộc , cô ấy đã gặp chuyện gì '