Nhìn đến bóng dáng bé bỏng quen thuộc kia đi vào nhà ăn .
Lam Dật Thiên chạy nhanh cười đi qua .
Đuổi đi vài người đàn ông vay quanh bảo bối ,
Lam Dật Hiên ôm thắt lưng bảo bối ,
con ngươi hơi hơi nheo lại :"Bảo bối đúng là có sức quyến rũ rất lớn nha.
"
Lam Phong Ngữ bài trừ một cái miễn cưỡng tươi cười ,
hiện tại tâm tình cô rất phức tạp ,
cả đầu đều là hình ảnh thân mật của một đôi nam nữ kia .
Lam Dật Thiên rất nhanh phát hiện bảo bối có điểm khác thường ,
không để ý ánh mắt khác thường của người phục vụ ,
gọi một cốc sữa cho bảo bối ,
sau đó ngồi ở bên cạnh cô ,
thò tay ôm cô .
"Bảo bối ,
như thế nào ? Nói cho anh tư biết rốt cục là có chuyện gì ? Có phải hay không Tần Thư Nam khi dễ em ?"
Cuộc hôn sự của Lam Phong Ngữ và Tần Thư Lam ,
luôn luôn không được người của Lam gia đồng ý . Bọn họ xem ra Tần Thư Nam thật sự không xứng với bảo bối hoàn mĩ tốt đẹp của bọn họ ,
chẳng qua là bảo bối kiên trì nên mọi người đành phải thỏa hiệp .
Vừa nghe được cái tên quen thuộc kia ,
đôi mắt Lăm Phong Ngữ lại đỏ lên :"Anh ...
.
"
Âm thanh mềm yếu tràn đầy ủy khuất nghẹn ngào ,
trong nháy mắt Lam Dật Hiên liền tức giận đứng lên :"Anh đi tìm tên hỗn đản nào đó tính sổ .
"
Làm Phong Ngữ chạy nhanh thò tay ngăn lại anh trai :"Anh .
"
Lam dật Thiên bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống chỗ cũ ,
sau đó ôn nhu hỏi :"Kia bảo bối nói cho anh tư biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì hay không ? Em không nói anh tư rất lo lắng.
"
Đang lúc này phục vụ đưa sữa lên .
Lam Phong Ngữ bưng sữa lên uống một ngụm ,
sau đó mới lắc đầu :"Khônng có việc gì .
Anh .
em chỉ là nhớ mọi người .
"
Lam Dật Thiên đương nhiên là không tin lý do này của bảo bối ,
nhưng anh biết bảo bối là không muốn nói, lên cũng liền miễn cưỡng không hỏi lại nữa.
Dù sao trở về cho người điều tra ra thì sẽ biết .
Vì bảo vệ bảo bối ,
bọn họ chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể ,
đó cũng chính là nguyên tắc trong nhà họ.
"Mọi người cũng rất nhớ em nha? Đặc biệt là cha ,
mỗi ngày đều khóc gọi bảo bối ,
nghe nói gần đây gầy mất mấy cân .
"
Lam Dậy Thiên mghix đến cái gì dường như nhịn không được buồn cười rộ lên :"Bảo bối ,
nếu không em về nhà ở một thời gian đi ?Em đã lâu không có trở về ,
nếu em về nhà không chừng ,
anh cả ,
anh hai ,
anh ba ,
còn có em năm bọn họ đều gấp rút trở về .
"
Lam Phong Ngữ cũng có chút động tâm.
Bất quá bảo bối yên tâm rất nhanh sẽ có nhiều người cùng em .
Cha chính đang chuẩn bị mua nhà sau đó cùng ba mẹ trở về định cư. Nhà ở dường như đã chuẩn bị cũng khong sai biệt lắm ,
đại khái qua mấy tháng nữa sẽ về nước đi .
"
Không đợi Lam Phong Ngữ nói chuyện ,
Lam Dật Thiên lại chạy nhanh bổ sung một câu .
Nghe được tin tức này ,
Lam Phong Ngữ không dam stin trừng mắt to ,
trên mặt không che được nét vui sướng tươi cười :"Anh tư thật vật chăng ?"
"Ân cha đã suy tính chuyện này rất lâu ,
Bất quá người trong nhà rất nhiều ,
tìm nhà ở cũng không thuận tiện lắm .
Đặc biệt ở nơi này nhà ở hợp khẩu vị cha rất ít ,
cho nên mới chậm chễ thời gian dài như vậy .
"
Lam Dật Thiên gật đầu ,
nhìn tâm tình bảo bối bây giờ tốt lên nhiều ,
thế này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
"A Nam ,
đợi lát nữa anh phải đi dạo phố cùng em ,
lần trước em nhìn được vài bộ quần áo rất phù hợp với anh ,
lần này anh nhất định phải cùng em đi thử ,
nếu đẹp thì mua hết .
"
Nhà ăn này rất sang trọng ,
người lui tới đều là người có tiền ,
người ăn cơm rất nghiêm túc ,
trên cơ bản không ai nói chuyện .
Lam Dật Thiên tìm vị trí thật không chớp mắt ,
hơn nữa anh ngồi đối diện ở bên cạnh Lam Phong Ngữ vội vang an ủi cô ,
sở dĩ không có chút chú ý tới một đôi nam nữ mới đi vào phòng ăn.
Mà đối phương ,
cũng bị ngăn trở ánh mắt ,
nên không chú ý tới hai người bọn họ .
Cũng không biết là ý trời hay là cái gì ,
phục vụ dẫn hai người bọn họ đi đến vị trí bên Lam Dật Thiên ,
nời nói của phụ nữ kia đều nghe được rõ ràng .
"Được .
Hinh nhi muốn ăn cái gì ?" Thanh âm ôn nhu của người đàn ông ,
theo trong thanh âm là có thể nghe ra anh ta đối với người phụ nữ kia rất sau đậm sủng nịch và thâm tình.
Nghe được thanh âm kia ,
cả người Lam Phong nữ cứng đờ ,
không dám tin trừng mắt to nhìn.
Mà phản ứng phía trước của cô ,
Lam Dật Thiên rất nhanh vọt đi qua ,
một phen túm lấy người bên cạnh phục vụ sinh sau đó lân lân đên cổ áo :"Tần Thư Nam !
"