"Bảo bối , Randall tới tìm con ,
mau xuống dưới lầu a.
"
Lam Vinh đứng ở cửa thang lầu đối với ở trên lầu hô to .
Lam Phong Ngữ ngồi ở trong phòng ,
rèm cửa sổ đều kéo xuống ,
một tia ánh sáng cũng không thể đi vào .
Toàn bộ trong phong tối như mực ,
nếu như không bật đèn lên ,
thì gần như không nhìn thấy gì cả .
Mà từ lúc trở về trong nước ,
cô luôn luôn đều như thế này ,
mệt mỏi không có một chút tinh thần .
Người trong Lam gia đều lo lắng tình huống của cô ,
chính là lại không biết nên mở miệng thế nào .
Hơn nữa chuyện tình cảm người khác cũng không thể nói cái gì liền giải quyết được ,
đó là quá trình mà mỗi người phải trải qua .
Sở dĩ ,
ở trong lòng vẫn là lo lắng , người trong Lam gia vẫn tuyệt đối để cho cô tự do ,
khiến cô dựa vào sức lực của mình mà đứng lên .
Mà mấy ngày nay ,
trừ bỏ người Lam gia , Randall cũng tới chơi nhiều hơn ,
gần như có thể nói là mỗi ngày đều tới đúng giờ .
Đối với chuyện của bảo bối nhà mình và Randall ,
ngay từ đầu người trong Lam gia vẫn duy trì thái độ .
Bất quá duy trì là duy trì ,
nhưng cụ thể vẫn là do bảo bối quyết định .
Thật ra bọn họ đối với Randall là rất vừa lòng ,
nếu bẩo bối mà không vừa lòng ,
như vậy bọn họ cũng không thể miễn cưỡng .
"Đặng đặng .
" Tiếng bước chân theo trên lầu truyền đến ,
mọi người đang trò truyện ở dưới lầu ,
liền ngẩng đầu lên ,
biểu tình ở trên mặt đột nhiên buông lỏng ,
giống như là có chuyện gì được buông xuống .
"Bảo bối .
"
Vài người trăm miệng một lời kêu lên .
Lam Phong Ngữ bài trừ một cái nụ cười nhợt nhạt ,
tiều tụy ,
không có một chút tinh thần .
Cái dạng này làm cho mọi người ở đây một trận đau lòng .
Theo thói quen đi đến phia bên cạnh người đàn ông tóc vàng kia ngồi xuống ,
sau đó tiếp nhận cái gối ôm mà anh đưa ôm vào trong ngực ,
sau đó đem cằm đặt ở trên gối chờ nghe mọi người nói chuyện phiếm .
"Bảo bối ,
tối hôm qua có ngủ được không ?"
Randall đau lòng nhìn người bên cạnh tiều tụy không ít ,
yêu thương sờ tóc của cô ,
sau đó ôn nhu nói .
Lam Phong Ngữ rầu rĩ gật đầu .
Sau khi về nước ,
cô liền bắt đầu mất ngủ ,
buổi tối mỗi ngày đều nằm ở trên giường trợn tròn mắt đến hừng đông .
Cô biết bệnh trạng của bản thân mình ,
nhưng là bản thân mình cũng nỗ lực ,
nhưng vẫn không có biện pháp .
Hiện tại toàn bộ đầu óc chỉ có cảm giác duy nhất là quá mệt mỏi .
Trên người cũng mệt mỏi ,
trong lòng cũng mệt mỏi ,
đầu nặng nề ,
một chút khí lực cũng không có ,
bây giờ cô cần phải ngủ một giấc ngon lành ,
nếu không sớm muộn gì cũng hỏng mất .
"Mệt chết đi ?"
Ánh mắt đau lòng nhìn cô ,
tuy rằng người Lam gia và những người khác cũng đều ở đây ,
nhưng Randall vẫn thản nhiên đem cô vào trong lòng : " Anh ôm em ,
em hãy nhắm mắt lại nằm một lúc có được hay không ? Nếu không ngủ được ,
thì cứ nhắm mắt lại nghe mọi người nói chuyện có được hay không ?"
Thanh âm của anh thật ôn nhu ,
Lam Phong Ngữ nghe liền theo bản năng đem người tựa vào trên người anh ,
sau đó từ từ nhắm hai mắt lại .
Randall vừa nhấc đầu liền chống lại ánh mắt lo lắng phẫn nộ phức tạp của người Lam gia ,
liền hướng mọi người cười cười ý bảo bọn họ không cần lo lắng . Thời điểm cúi đầu nhìn về phía người ở trong lòng ánh mắt xanh lục trong nháy mắt trở lên rất sâu ,
giống như nước suối trong đến cực hạn làm cho người ta sa vào trong đó mà không thể thoát ra được .
Lam Phong Ngữ tựa vào trong lòng Randall ,
loại tư thế này tuyệt đối là không xa lạ . Từ nhỏ đến lớn ,
cha và các anh đều luôn thích ôm bản thân mình ,
nói là thân thể cô mềm yếu ôm rất thoải mái .
Chính là ,
cảm giác này ,
đặc biệt rất kỳ quái .
Trong lòng có điểm ê ẩm ,
như là muốn khóc . Sau đó lại là ấm áp ,
thật thoải mái .
Cảm giác bất đồng tụ tập ở trong lòng ,
khiến ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ .
Vừa mới bắt đầu còn có thể miễn cưỡng tập trung tinh thần nghe mọi người nói chuyện phiếm ,
nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên thật nặng nề ,
bất quá vài giây sau cô liền đi vào giấc ngủ say .
Randall là trước tiên phát hiện người ở trong lòng khác thường ,
khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vui sướng ,
đối với những người khác làm ra một cái " Đang ngủ ",
nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế để cho người ở trong lòng ngủ được thoái mái .
" Bảo bối đang ngủ ?"
Lam Vinh một mặt vui sướng ,
ánh mắt có chút ướt át.
Cả cuộc đời này của ông đều rất thuận lợi ,
ở thương trường là đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi vương giả .
Cưới được người phụ nữ trong lòng về làm vợ ,
sau đó lại có mấy người con ưu tú ,
nhưng làm cho ông vừa lòng nhất ,
là có được một cô con gái bảo bối .
Con gái là trân quý bảo bối ở trong lòng ông ,
ngậm trong miệng sợ tan ,
phủng trong tay sợ nát .
Mà lần này bảo bối bị ủy khuất lớn như vậy ,
trong lòng ông luôn luôn nghẹn cháy .
Nếu không phải bảo bối luôn luôn nhắc nhở nói chuyện này là của con ,
tự bản thân mình giải quyết ,
nếu không chỉ sợ lam gia sớm đem một đám người kia biến mất trên thế giới .
Đây chẳng phải ba hoa hay khoa trương cái gì ,
chỉ cần ai biết rõ về con người của ông thì hiểu ,
chyện này đối với ông mà nói tuyệt đối là dễ như trở bàn tay .
"Muốn hay không đem bảo bối trở về phòng ngủ ? nếu để như vậy cậu sẽ không thoải mái .
"
Lam Dật Thiên đề nghị nói .
Randall lắc đầu : " Không cần .
Vất vả lắm cô ấy mới ngủ được ,
lên lầu động tác mạnh như vậy sẽ làm cô ấy bị đánh thức ,
như vậy sẽ không tốt lắm .
"
"Vậy thì chỉ có thể vất vả cậu ,
Randall . Mấy ngày hôm nay bảo bối không có ngủ được ,
lên lần này ngủ phỏng chừng thời gian rất lâu . Nếu cảm thấy không thoải mái liền nói một tiếng .
"
"Ân .
"
Randall mỉm cười gật đầu ,
sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn người trong lòng .
Trên thực tế ,
loại chuyện này đối với anh mà nói ,
cũng không phải gánh nặng gì ,
ngược lại là một loại hưởng thụ ngọt ngào .
Bảo bối có thể ngủ ở trong lòng mình ,
như vậy là tỏ vẻ bản thân mình ở trong lòng bảo bối chiếm không ít phân lượng .
Loại cảm giác này ,
làm cho người ta thật thoải mái ,
cũng làm cho người ta thật hưởng thụ .
Người Lam gia xem hai người bọn họ ngọt ngào ở cùng một chỗ ,
đề cưồi ý vị .
Nhìn nhau vài lần liền không hẹn ,
mà tìm lấy cớ đủ các loại rời khỏi phòng khách ,
để cho bọn họ có một chỗ không gian.