Chương 1 - Anh Không Cho Phép Cô Chết.
Chương 2 - Là Anh!
Chương 3 - Cút Ra Ngoài!
Chương 4 - Tràn Ngập Sợ Hãi Đối Với Người Đàn Ông Này.
Chương 5 - Không Thích Dáng Vẻ Anh Lúc Tức Giận.
Chương 6 - Ai Dạy Em?
Chương 7 - Lại Thêm Một Cái Khuyết Điểm Không Sợ Mất Mặt.
Chương 8 - Không Thể Lên Chiếc Xe Kia!
Chương 9 - Sắc Mặt Em Rể Hình Như Không Tốt Lắm.
Chương 10 - Một Lần Duy Nhất Cô Không Nói Dối Anh.
Chương 11 - Một Tháng Quá Lâu Rồi
Chương 12 - Chúng Ta Thế Nhưng Là Vợ Chồng
Chương 13 - Vậy Mà Cảm Thấy Cô Mục Đích Không Thuần
Chương 14 - Anh Thế Nhưng Không Có Phản Ứng..
Chương 15 - Tối Hôm Qua Đến Cùng Đã Xảy Ra Chuyện Gì
Chương 16 - Tiên Sinh Thân Thể Chịu Không Nổi Lăn Lộn, Xin Cô Buông Tha Cậu Ấy Đi
Chương 17 - Luôn Cảm Thấy Có Điểm Không Thích Hợp..
Chương 18 - Nụ Cười Lạnh Làm Người Khác Không Rét Mà Run
Chương 19 - Không Cần Phế Vật!
Chương 20 - Chính Là Hôm Nay!
Chương 21 - Chồng Ơi~
Chương 22 - Người Đơn Thuần Tốt Đẹp Nhất Thế Gian
Chương 23 - Một Giọt Không Rơi, Đoạt Lấy Tất Cả!
Chương 24 - Bởi Vì, Anh Xem Là Thật!
Chương 25 - Cô Dặn Dò Xong Rồi?
Chương 26 - Nhiều Lời!
Chương 27 - Không Cần Khoa Trương Như Vậy Chứ
Chương 28 - Nhanh Lên, Cứu Thái Thái!
Chương 29 - Khuôn Mặt Đáng Sợ, Cực Kỳ Âm Lãnh
Chương 30 - Không Tiếc Mạo Hiểm Tính Mệnh, Cũng Phải Đi Cứu Người Đàn Ông Kia?
Chương 31 - Không Cần Đi Chịu Chết!
Chương 32 - Anh Vậy Mà Dùng Loại Phương Pháp Này
Chương 33 - Không Muốn Tiếp Tục Đổ Máu Thì An Phận Chút!
Chương 34 - Vô Cùng Thoải Mái
Chương 35 - Không Cần Khảo Nghiệm Sức Chịu Đựng Của Anh.
Chương 36 - Anh Là Một Người Đàn Ông Bình Thường
Chương 37 - Là Cô Đã Cứu Tôi?
Chương 38 - Nha Đầu Này Thanh Danh Không Tốt
Chương 39 - Nhân Khí Xoay Chuyển!
Chương 40 - Làm Tròn Bổn Phận Của Người Vợ
Chương 41 - Tới Công Ty Với Anh!
Chương 42 - Rốt Cuộc Là Nhân Vật Có Bối Cảnh Nào
Chương 43 - Có Phải Hắn Khi Dễ Em Không?
Chương 44 - Chẳng Lẽ Hai Người Đã..
Chương 45 - Đi Gặp Người Đàn Ông Kia
Chương 46 - Anh Làm Em Đau!
Chương 47 - Anh Chính Là Cái Đồ Hỗn Đản!
Chương 48 - Biểu Tình Trở Nên Đáng Sợ
Chương 49 - Chẳng Lẽ, Là Trong Nhà Có Cháy?
Chương 50 - Anh Hỗn Đản, Mau Buông Tôi Ra!
Chương 51 - Lại Không Buông Ra, Tôi Liền Cắn Anh!
Chương 52 - Ông Chủ, Cổ Anh..
Chương 53 - Cô Muốn Cho Ai Ăn?
Chương 54 - Chẳng Lẽ Anh.. Đang Dỗ Dành Cô?
Chương 55 - Cơ Hội Xoay Người Làm Lão Đại!
Chương 56 - Không Cần, Lăn!
Chương 57 - Thời Duy Hạ, Dừng Lại!
Chương 58 - Quá Mất Mặt!
Chương 59 - Đã Đợi Rất Nhiều Năm
Chương 60 - Người Có Vấn Đề Là Long Đình Dạ!
Chương 61 - Quả Nhiên Không Có Chút Tình Thú Nào Đáng Nói
Chương 62 - Chẳng Lẽ Một Chút Cũng Không Cảm Động Sao?
Chương 63 - Khiến Người Ta Bực Bội!
Chương 64 - Ném!
Chương 65 - Cô Dám Cười Nhạo Anh?
Chương 66 - Còn Có Cái Gì Là Không Dám
Chương 67 - Hiện Tại Cô Là Vợ Anh
Chương 68 - Anh Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Bị Cô Làm Tức Chết!
Chương 69 - Lại Đợi Nhiều Hơn Mấy Giây, Anh Sợ Hôm Nay Đi Không Xong!
Chương 70 - Hình Tượng Thuần Khiết Không Tì Vết
Chương 71 - Cô Ta Không Tức Chết Mới Là Lạ
Chương 72 - Tiện Nhân! Cô Ta Chính Là Tiện Nhân!
Chương 73 - Long Đình Dạ.. Chẳng Phải Là Cũng Biết?
Chương 1 - Anh Không Cho Phép Cô Chết.
Chương 2 - Là Anh!
Chương 3 - Cút Ra Ngoài!
Chương 4 - Tràn Ngập Sợ Hãi Đối Với Người Đàn Ông Này.
Chương 5 - Không Thích Dáng Vẻ Anh Lúc Tức Giận.
Chương 6 - Ai Dạy Em?
Chương 7 - Lại Thêm Một Cái Khuyết Điểm Không Sợ Mất Mặt.
Chương 8 - Không Thể Lên Chiếc Xe Kia!
Chương 9 - Sắc Mặt Em Rể Hình Như Không Tốt Lắm.
Chương 10 - Một Lần Duy Nhất Cô Không Nói Dối Anh.
Chương 11 - Một Tháng Quá Lâu Rồi
Chương 12 - Chúng Ta Thế Nhưng Là Vợ Chồng
Chương 13 - Vậy Mà Cảm Thấy Cô Mục Đích Không Thuần
Chương 14 - Anh Thế Nhưng Không Có Phản Ứng..
Chương 15 - Tối Hôm Qua Đến Cùng Đã Xảy Ra Chuyện Gì
Chương 16 - Tiên Sinh Thân Thể Chịu Không Nổi Lăn Lộn, Xin Cô Buông Tha Cậu Ấy Đi
Chương 17 - Luôn Cảm Thấy Có Điểm Không Thích Hợp..
Chương 18 - Nụ Cười Lạnh Làm Người Khác Không Rét Mà Run
Chương 19 - Không Cần Phế Vật!
Chương 20 - Chính Là Hôm Nay!
Chương 21 - Chồng Ơi~
Chương 22 - Người Đơn Thuần Tốt Đẹp Nhất Thế Gian
Chương 23 - Một Giọt Không Rơi, Đoạt Lấy Tất Cả!
Chương 24 - Bởi Vì, Anh Xem Là Thật!
Chương 25 - Cô Dặn Dò Xong Rồi?
Chương 26 - Nhiều Lời!
Chương 27 - Không Cần Khoa Trương Như Vậy Chứ
Chương 28 - Nhanh Lên, Cứu Thái Thái!
Chương 29 - Khuôn Mặt Đáng Sợ, Cực Kỳ Âm Lãnh
Chương 30 - Không Tiếc Mạo Hiểm Tính Mệnh, Cũng Phải Đi Cứu Người Đàn Ông Kia?
Chương 31 - Không Cần Đi Chịu Chết!
Chương 32 - Anh Vậy Mà Dùng Loại Phương Pháp Này
Chương 33 - Không Muốn Tiếp Tục Đổ Máu Thì An Phận Chút!
Chương 34 - Vô Cùng Thoải Mái
Chương 35 - Không Cần Khảo Nghiệm Sức Chịu Đựng Của Anh.
Chương 36 - Anh Là Một Người Đàn Ông Bình Thường
Chương 37 - Là Cô Đã Cứu Tôi?
Chương 38 - Nha Đầu Này Thanh Danh Không Tốt
Chương 39 - Nhân Khí Xoay Chuyển!
Chương 40 - Làm Tròn Bổn Phận Của Người Vợ
Chương 41 - Tới Công Ty Với Anh!
Chương 42 - Rốt Cuộc Là Nhân Vật Có Bối Cảnh Nào
Chương 43 - Có Phải Hắn Khi Dễ Em Không?
Chương 44 - Chẳng Lẽ Hai Người Đã..
Chương 45 - Đi Gặp Người Đàn Ông Kia
Chương 46 - Anh Làm Em Đau!
Chương 47 - Anh Chính Là Cái Đồ Hỗn Đản!
Chương 48 - Biểu Tình Trở Nên Đáng Sợ
Chương 49 - Chẳng Lẽ, Là Trong Nhà Có Cháy?
Chương 50 - Anh Hỗn Đản, Mau Buông Tôi Ra!
Chương 51 - Lại Không Buông Ra, Tôi Liền Cắn Anh!
Chương 52 - Ông Chủ, Cổ Anh..
Chương 53 - Cô Muốn Cho Ai Ăn?
Chương 54 - Chẳng Lẽ Anh.. Đang Dỗ Dành Cô?
Chương 55 - Cơ Hội Xoay Người Làm Lão Đại!
Chương 56 - Không Cần, Lăn!
Chương 57 - Thời Duy Hạ, Dừng Lại!
Chương 58 - Quá Mất Mặt!
Chương 59 - Đã Đợi Rất Nhiều Năm
Chương 60 - Người Có Vấn Đề Là Long Đình Dạ!
Chương 61 - Quả Nhiên Không Có Chút Tình Thú Nào Đáng Nói
Chương 62 - Chẳng Lẽ Một Chút Cũng Không Cảm Động Sao?
Chương 63 - Khiến Người Ta Bực Bội!
Chương 64 - Ném!
Chương 65 - Cô Dám Cười Nhạo Anh?
Chương 66 - Còn Có Cái Gì Là Không Dám
Chương 67 - Hiện Tại Cô Là Vợ Anh
Chương 68 - Anh Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Bị Cô Làm Tức Chết!
Chương 69 - Lại Đợi Nhiều Hơn Mấy Giây, Anh Sợ Hôm Nay Đi Không Xong!
Chương 70 - Hình Tượng Thuần Khiết Không Tì Vết
Chương 71 - Cô Ta Không Tức Chết Mới Là Lạ
Chương 72 - Tiện Nhân! Cô Ta Chính Là Tiện Nhân!
Chương 73 - Long Đình Dạ.. Chẳng Phải Là Cũng Biết?
"Em không muốn tiêm!
"
Cô có thể uống thuốc đắng nhất kinh dị nhất trên thế giới này, nhưng... Tuyệt đối không muốn tiêm!
"Long thái thái, mũi này cần phải tiêm, bằng không một khi cảm nhiễm sẽ nguy hiểm cho tánh mạng!
" Bác sĩ nghiêm túc nói.
"Chính là không nhất định sẽ cảm nhiễm, miệng vết thương của tôi không sâu, hẳn là Không sao đâu.
" Thời Duy Hạ cắn cắn môi, phản bác.
"Long Đình Dạ, em không muốn tiêm.
.
" Cô theo bản năng rụt rụt thân mình, sau đó quay đầu vẻ mặt khẩn cầu nhìn Long Đình Dạ.
Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của cô, ánh mắt Long Đình Dạ lóe lóe.
"Tại sao?" Anh cau mày, hỏi cô.
.
"Rất đau!
" Thời Duy Hạ cắn môi nói, bởi vì một lần nọ bị tiêm dẫn đến bóng ma tâm lý, cô sẽ không bao giờ dám tiêm nữa.
"Biết đau còn dám đi cứu người?" Vẻ mặt Long Đình Dạ nghiêm túc chất vấn cô.
Anh nói làm Thời Duy Hạ một trận nghẹn lời, chột dạ không thôi, đành phải cười gượng một tiếng, sau đó nói với anh.
"Lần sau không dám nữa, lần này buông tha cho em đi, không tiêm có được không?"
Long Đình Dạ lại không lập tức trả lời, mà bỗng nhiên quay đầu, nhìn lướt qua Mạc Tuỳ bên cạnh.
Mạc Tùy tựa hồ hiểu ý anh, khẽ gật đầu.
"Được!
" Long Đình Dạ giật giật môi mỏng, bỗng nhiên đáp ứng.
Thời Duy Hạ vui sướng không thôi, cũng không nhận thấy vừa rồi ánh mắt anh không đúng, mà vui vẻ duỗi tay kéo bàn tay anh lại: "Thật tốt quá, em.
.
"
Vào lúc cô muốn biểu đạt cảm ơn anh, người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô sửng sốt, không kịp phản ứng đây lại là chuyện gì.
Mà đúng lúc này, cánh tay đang mặc quần áo bệnh nhân của cô bỗng bị y tá bắt lấy, sau đó, trên cánh tay cô truyền đến một trận đau làm da đầu cô tê dại.
Thời Duy Hạ cả kinh, muốn giãy giụa lại bị bàn tay kia chế trụ cái ót, người đàn ông quấn lấy môi cô dùng sức gia tăng nụ hôn này!
Anh hôn quá mức với cường thế, nhiệt liệt hôn sâu làm Thời Duy Hạ sắp không thở nổi. Đôi tay cô chống ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể lại không có sức lực.
.
"Được rồi.
" Bên tai truyền đến tiếng bác sĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghe vậy, Long Đình Dạ mị mị con ngươi, sau đó buông lỏng Thời Duy Hạ ra, lộ ra thần sắc vừa lòng.
Thời Duy Hạ há miệng hít thở từng ngụm từng ngụm, sau đó nâng tay lên nhìn cánh tay vừa mới bị kim đâm của mình, trong lòng tức khắc ủy khuất một trận.
Thật quá đáng! Thật sự rất quá đáng!
Vì để cô tiêm, anh vậy mà thế dùng loại này phương pháp này.
Mà càng làm cho cô tức giận là, bởi vì cái hôn vừa rồi, cô vốn sợ bị kim tiêm nhất sợ vậy mà lại không có cảm giác gì cả!
Trên cánh tay một trận đau nhức, cô cứ như vậy bị hơi thở của anh cuốn vào, hôn như lọt vào trong sương mù.
. Ngay cả nước thuốc tiêm xong khi nào cô đều không cảm giác được!
Quá mất mặt!
"Anh thật quá đáng!
" Thời Duy Hạ rốt cuộc nhịn không được, thở phì phì nói.
Cô đột nhiên tức giận, làm y tá một bên đang ấn bông cầm máu chỗ kim tiêm hoảng sợ, tay y tá run lên.
.
Cánh tay Thời Duy Hạ đau nhức, y tá xốc bông cầm máu lên, mới phát hiện vừa rồi đã ngừng nay lại tiếp tục chảy máu.
Thời Duy Hạ đau đến hít lên một tiếng!
"Tránh ra!
" Một giọng nói có chút khó chịu vang lên, Long Đình Dạ không vui liếc mắt nhìn y tá một cái.
Y tá bị ánh mắt anh làm cho hoảng sợ, vội buông lỏng tay ra.
.