Chú, Đừng Qua Đây!

Chú, Đừng Qua Đây!

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Hana Lily
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,928
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Sắc
     
     

Đệt! Cái quái gì vậy?

Ninh Vịnh Nghi trợn mắt nhìn Hạ Minh Hạo. Hóa ra… chị gái cô nợ tiền tên ác ma này, nên hắn muốn cưới cô ta về để lao động khổ sai, trừ nợ dần dần sao?

“Mười… mười ba tỷ?”

Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt không thôi, cả đời cô chưa bao giờ thấy được một tỷ chứ đừng nói là mười ba tỷ. Nghe nói mấy năm qua Ninh lão gia - cha cô - vô cùng tín nhiệm Ninh Vịnh Sam, giao cho cô ta hẳn mấy dự án lớn. Có lẽ mười ba tỷ này xuất phát từ một thương vụ thua lỗ nào đó của cô ta chăng?

“Nhóc, đang nghĩ cái gì đấy?”

Hạ Minh Hạo cất giọng, giọng hắn lạnh lùng, gian ác, có gì đó từ tính nhưng không hề ấm áp. Hắn híp mắt nhìn Ninh Vịnh Nghi, khiến cô lại sợ hãi lủi người vào giường.

“Tôi… tôi không dám…”

“Ninh Vịnh Sam lừa của tôi mười ta tỷ, cô tính sao đây?”

Thấy Ninh Vịnh Nghi sợ hãi, Hạ Minh Hạo không nói nhiều, trực tiếp ngồi lên giường, giương đôi mắt như sói đói nhìn Ninh Vịnh Nghi. Ninh Vịnh Nghi than khổ không ngừng, ai mà biết chị gái cô lại nợ nần để cô phải gánh như thế này chứ?

“Cái đó, chú Hạ… oan có đầu nợ có chủ, nếu chú muốn đòi nợ, chú cứ việc đến thẳng Ninh gia. Còn tôi… có mỗi cái thân gầy, chú đòi cũng không được gì đâu!

Ninh Vịnh Nghi thao thao bất tuyệt, hi vọng ác ma Hạ Minh Hạo thấy cô không có giá trị gì thì ném ra ngoài cho rảnh mắt. Ác ma Hạ Minh Hạo kia ban đầu chăm chú, thành thành thật thật lắng nghe, sau đó nghe được hai chữ “chú Hạ” thì khuôn mặt sa sầm hẳn đi.

Hạ Mình Hạo nghĩ nghĩ một hồi, liền nhếch miệng cười, ghé sát vào vành tai non mềm của Ninh Vịnh Nghi rồi cười gian ác:

“Có mỗi cái thân… chà, nghe cũng hấp dẫn đấy!

Ninh Vịnh Nghi sửng sốt, nuốt nước bọt, tay quơ đại tấm chăn che trên người mình.

“Chú… chú… đừng có qua đây!

Hạ Minh Hạo nhướng mày, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn nà của Ninh Vịnh Nghi khiến cả người cô phút chốc nóng bừng. Ninh Vịnh Nghi cúi mặt, đảo mắt như rang lạc, một hồi sau mới chịu thốt lên:

“Tôi… tôi có cách đòi lại mười ba tỷ kia cho chú!

Hạ Minh Hạo giả vờ gật gù nhưng khuôn mặt lưu manh gian ác đã tố cáo hắn ta. Rõ ràng hắn đang cợt nhả. Hạ Minh Hạo thực sự muốn cười lớn một tiếng, biểu cảm của nhóc con Ninh Vịnh Nghi thực sự rất đặc sắc.

“Hửm?” Hạ Minh Hạo hỏi lại, ánh mắt hau háu nhìn bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài chăn mỏng của Ninh Vịnh Nghi.

Ninh Vịnh Nghi cảm nhận được nguy hiểm, liền lùi thêm một chút vào sâu trong giường, sau đó giương đôi mắt to tròn nhìn Hạ Minh Hạo:

“Tôi có cách lấy lại tiền cho chú, chú… chú có thể thả tôi được không? Ý tôi là… là để tôi sống ở bên ngoài, tất nhiên tiền thuê nhà tôi sẽ tự trả.

Ninh Vịnh Nghi quyết định đàm phán một phen. Dù sao cô cũng là nhị tiểu thư Ninh gia, tiền tiêu vặt so với anh chị em thì không nhiều nhưng so với người thường thì không thiếu.

Hạ Minh Hạo nghe nói Ninh Vịnh Nghi muốn dọn đi thì sa sầm mặt mày. Hắn chồm người tới, Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt lùi về sau, đôi mắt ửng đỏ, môi mím chặt, tủi thân nhìn Hạ Minh Hạo như con thỏ con sắp bị làm thịt đang nhìn con sói chuẩn bị ăn thịt mình. Hạ Minh Hạo âm thầm chửi mắng Ninh gia một phen. Hắn nhếch miệng cười, càng lúc càng áp sát Ninh Vịnh Nghi.

“Nhưng đột nhiên bây giờ… tôi không có hứng thú với mười ba tỷ đó nữa! Làm sao bây giờ?”