Hạ Minh Hạo quỳ giữa hai chân Ninh Vịnh Nghi. Hắn ngồi thẳng người trên gót chân mình, sau đó thuần thục cởi bỏ áo sơ mi mà tụt khóa quần. Ninh Vịnh Nghi mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, đường cơ bắp săn chắc đẹp đẽ như pho tượng đập vào đôi con ngươi màu nâu xinh đẹp, khiến tim cô đập thình thịch, bên dưới hoa huyệt càng thêm ướt át.
Hai cánh hoa ướt đẫm mưa xuân, chờ đợi Hạ Minh Hạo đến chăm sóc.
Song, sau khi tụt khóa quần, hắn lại không tiếp tục cởi phăng nó ra, mà chỉ kéo quần lót bên trong xuống một chút. Ninh Vịnh Nghi nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới nổi gân xanh, cùng đám lông trải dài từ lỗ rốn sâu hun hút xuống tận nơi bí ẩn dưới lớp quần lót mỏng, vô thức nuốt nước bọt.
Ninh Vịnh Nghi chưa bao giờ nghĩ, thân thể đàn ông lại có thể đẹp đến như vậy, cô nhìn không chớp mắt, phút chốc vô thức chăm chú đến nỗi không nhận ra người nào đó đang đắc ý mà nhếch miệng cười.
“Sao vậy Nghi Nghi? Có phải em đã bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi không?”
Ninh Vịnh Nghi bừng tỉnh, trợn mắt nhìn Hạ Minh Hạo. Đúng là tên biến thái sát phong cảnh!
Ninh Vịnh Nghi không đáp mà chỉ liếc mắt nhìn đi nơi khác. Lúc này, Hạ Minh Hạo cũng không còn muốn trêu đùa cô. Hắn cúi người, chạm tay vào vùng tam giác đã ướt sũng, cười nói:
“Ngắm nhìn cơ thể tôi khiến em thích đến mức như thế này sao?”
Ninh Vịnh Nghi vừa xấu hổ vừa tức giận, vội quay mặt đi nơi khác. Song, ngay khi cô vừa quay đi, bàn tay cô đã chạm phải thứ gì đó…
Rất nóng, rất cứng, rất dài với những đường gân vằn vện.
Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt quay mặt lại đối diện Hạ Minh Hạo, chỉ thấy hắn đang nắm lấy bàn tay cô sờ vào vật cứng của chính mình, tuốt lên tuốt xuống. Ninh Vịnh Nghi tròn mắt nhìn, Hạ Minh Hạo chớp mắt đã chìm trong khoái lạc, hai mắt nhắm hờ, vô cùng đê mê.
Đầu óc Ninh Vịnh Nghi trống rỗng, lúc này, dường như lý trí của cô bị dục vọng nhấn chìm, và cả Hạ Minh Hạo cũng vậy. Sau khi tuốt lộng chán chê, Hạ Minh Hạo gầm nhẹ một tiếng, nhưng trước khi bắn ra, hắn dừng động tác của Ninh Vịnh Nghi lại, cúi đầu xuống, hôn cô.
Ninh Vịnh Nghi sửng sốt, hai mắt mở to. Hạ Minh Hạo hôn cô, đưa chiếc lưỡi ấm nóng của hắn vào bên trong khoan miệng, mùi hương bạc hà lập tức xộc vào mũi Ninh Vịnh Nghi.
Ninh Vịnh Nghi bất giác nhắm mắt lại, mọi xúc cảm đều dồn vào đôi môi đang bị Hạ Minh Hạo xâm chiếm. Nụ hôn ướt át kéo dài, môi lưỡi quấn quýt triền miên, cô vô thức đưa tay ôm cổ hắn.
Hạ Minh Hạo trượt tay xuống bên dưới, xoa nắn hai mép thịt đầy đặn dưới lớp quẩn lót mỏng manh. Đột nhiên, hắn nhíu mày, rồi dứt khỏi môi Ninh Vịnh Nghi.
Chớp mắt mất đi sự quyến luyến của đôi môi Hạ Minh Hạo, Ninh Vịnh Nghi có chút hụt hẫng, cau mày nhìn hắn. Hạ Minh Hạo nghiêm giọng nói:
“Để tôi kiểm tra.
”
Ninh Vịnh Nghi mờ mịt, không hiểu ý Hạ Minh Hạo cho lắm, song đến khi hắn cúi người vén đáy quần lót của Ninh Vịnh Nghi sang một bên rồi chăm chăm nhìn vào cô bé xinh xắn bên dưới, cô mới hiểu ý hắn.
“Chú, đừng làm vậy… tôi…”
“Xấu hổ sao? Chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm rồi, em còn sợ gì nữa!
”
Hạ Minh Hạo nói với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó, hắn lột hẳn chiếc quần nhỏ nhắn của Ninh Vịnh Nghi. Cô hơi hoảng, đưa tay che đi bộ phận kín đáo của mình, nhưng tay bị Hạ Minh Hạo bắt lấy, đẩy sang một bên.
Bông hoa mềm mại hồng hào bại lộ dưới mắt người đàn ông, trần trụi và ướt át. Miệng hoa khẽ khép mở khát cầu, hai bên cánh hoa mũm mĩm đáng yêu. Hạ Minh Hạo nuốt nước bọt, mắt như thôi miên mà nhìn chằm chằm vào nó.
Hắn cúi người, kề môi lại gần hoa huyệt của Ninh Vịnh Nghi, chiếc lưỡi ấm nóng quét qua hai cánh hoa non mềm, khiến nơi đang sưng tấy vì đêm kịch liệt vừa rồi được an ủi. Cảm giác mềm mại ướt át từ chiếc lưỡi Hạ Minh Hạo khiến Ninh Vịnh Nghi khoan khoái đến mức nhắm hờ hai mắt, triệt để rơi vào tay địch.
Hạ Minh Hạo nhẹ nhàng liếm láp như đang an ủi, vỗ về hoa huyệt sưng đỏ đến đáng thương. Hắn nhẹ nhàng lướt qua mật động, rồi trườn lên hạt đậu nhỏ, vân vê vần vò, khiến Ninh Vịnh Nghi sung sướng giật nảy hông.
Một lát sau, Hạ Minh Hạo dường như không đợi thêm được nữa. Hắn nhổm người, úp mặt vào ngực Ninh Vịnh Nghi cắn mút. Bên dưới, hắn dùng tay khép chặt đùi cô lại rồi đưa vật cứng của mình vào giữa hai đùi trắng nõn, sau đó bắt đầu chuyển động.
Ninh Vịnh Nghi mở to mắt nhìn Hạ Minh Hạo. Hắn cũng ngước lên nhìn vào mắt cô rồi mỉm cười. Không biết có phải do Ninh Vịnh Nghi tưởng tượng hay không, ánh mắt Hạ Minh Hạo lúc này tràn ngập yêu thương và cưng chiều. Thấy cô mờ mịt, Hạ Minh Hạo cười nói:
“Sưng rồi, đừng miễn cưỡng!
”
Nói rồi, Hạ Minh Hạo cúi người, hôn lên môi Ninh Vịnh Nghi. Đầu óc cô lập tức choáng váng, cô vô thức dâng môi mình lên, cùng hắn dây dưa triền miên.
Mãi cho đến khi hơi thở của Ninh Vịnh Nghi trở nên nặng nề vì ngột ngạt, Hạ Minh Hạo mới buông môi cô, đồng thời đẩy nhanh động tác bên dưới.