Nói rồi, Ninh Vịnh Nghi trở về nhà. Trong đầu cô cứ lởn vởn những lời Ninh Vịnh Sam đã nói…
“Hạ Minh Hạo vốn biết em phá Khúc Thị, hắn thuận nước đẩy thuyền để mũi giáo Khúc Thị chĩa vào hắn, Khúc Thị tra được kẻ đứng đằng sau là Hạ Minh Hạo, không dám ho he. Sau đó, hắn phá Tần Thị vì ghen với Tần Huệ, nghĩ Tần Huệ cho em chỗ tốt. Bây giờ hắn đoạt lấy dự án là vì muốn dành nó cho em.
”
“Hắn… ghen với Tần Huệ…”
“Hắn đoạt lấy dự án là vì muốn dành nó cho em…”
Hạ Minh Hạo ghen với Tần Huệ.
Hạ Minh Hạo muốn dành dự án trường quốc tế cho cô.
Ninh Vịnh Nghi bị chính suy nghĩ của mình làm cho dao động dữ dội. Hạ Minh Hạo tốt đến thế sao? Hắn làm mọi chuyện vì cô sao? Ninh Vịnh Nghi có đang ảo tưởng quá không? Một tên lang sói thâm hiểm như Hạ Minh Hạo mà lại làm mọi chuyện chỉ vì cô?
Ninh Vịnh Nghi chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, cô có ích lợi gì cho hắn? Huống hồ, cho dù là vì cô, hắn cũng không cần tranh sứt đầu mẻ trán như vậy. Mặc dù đối với Ninh Vịnh Nghi, một dự án trường học quốc tế vốn dĩ là mơ ước từ lâu.
Ninh Vịnh Nghi thực sự không hiểu, rốt cuộc trong hồ lô của Hạ Minh Hạo có bán thứ gì.
Bẵng đi mấy ngày sau, quả thực dự án trường quốc tế mới bị bãi bỏ cách đó không lâu đã mở đợt thầu trở lại. Hạ Minh Hạo dùng thủ đoạn móc nối quan chức, khiến cho hồ sơ dự thầu của các nhà Khúc, Tần, Trương… và một số công ty nhỏ lẻ khác đều bị bắt bẻ chi ly từng chút một hoặc bị hủy hẳn tư cách dự thầu. Hạ Minh Hạo ngồi mát ăn bát vàng, dự án có được trong tầm tay.
Ninh Vịnh Nghi ở nhà, chuyện gì cũng biết nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng. Cô còn canh cánh chuyện Khúc Tiêu suýt chút nữa đã hãm hiếp cô. Đằng sau hắn chắc chắn có kẻ sai khiến, hoặc Khúc Tiêu biết Ninh Vịnh Nghi và Hạ Minh Hạo chọc phá dự án của hắn rồi nung nấu ý định báo thù. Dù lý do là gì, Ninh Vịnh Nghi vẫn đang chờ cơ hội đập cho Khúc Thị một trận.
Tối hôm đó, Hạ Minh Hạo về trễ, người nồng nặc mùi rượu. Ninh Vịnh Nghi thoạt thấy dáng đi xiêu vẹo của hắn là đã đoán ra hắn vừa đi tiếp khách về. Cô nhếch miệng cười, thấy hắn đi về phía phòng ngủ của mình thì liền ra cửa chặn lại.
“Hạ tổng, đây là phòng tôi. Chú nhầm phòng rồi!
”
Hạ Minh Hạo nhìn Ninh Vịnh Nghi bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, hơn nữa còn có chút si mê tham luyến khó diễn tả. Ninh Vịnh Nghi quay mặt đi nơi khác, cô đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt đó, mỗi lần đều không nhịn được mà sa vào lưỡi.
“Vịnh Nghi, tôi đã lấy được dự án.
”
Ninh Vịnh Nghi đang đỏ mặt nghĩ đến chuyện xấu hổ nào đó thì đột nhiên Hạ Minh Hạo lên tiếng, lại nghiêm túc nói về chuyện dự án. Ninh Vịnh Nghi buông lỏng đề phòng, tò mò hỏi:
“Chú đẩy hết đối thủ đi? À, quên mất, Ninh gia không tham dự đợt thầu lần này, nên chú làm gì có đối thủ, chỉ có những kẻ ngáng chân.
”
Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, tiến lại gần Ninh Vịnh Nghi, hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn cô.
“Vịnh Nghi, thứ mà Tần Thị có, tôi cũng có, thứ mà Vịnh Sam hứa cho em, tôi cũng làm được.
”
Thì sao? Ninh Vịnh Nghi ngơ ngác. Sao hắn không nói tiếp? Tim cô đập rất nhanh, rất mạnh. Không lẽ lời của Ninh Vịnh Sam nói là đúng? Hạ Minh Hạo làm bao nhiêu chuyện là gì muốn dành dự án kia cho cô.
Dường như sợ Ninh Vịnh Nghi không tin, Hạ Minh Hạo lại khẩn khoản nói.
“Nếu em muốn, tôi sẵn sàng cho em mọi thứ.
”
Ninh Vịnh Nghi hít sâu một hơi, đáp:
“Đổi lại, chú muốn gì?”
“Muốn em đừng qua lại với Tần Huệ, và bất cứ ai khác. Nếu em làm được, tôi giao Century và dự án trường học Hạ Thị cho em quản lý. Em đồng ý chứ?”
Ninh Vịnh Nghi quay mặt đi, không đáp. Hạ Minh Hạo đột nhiên nắm chặt tay cô, đưa xuống đũng quần mình.
“Vịnh Nghi, tôi không hứng thú với Lâm Thùy Nhiên. Người duy nhất tôi muốn là em. Mỗi khi ở bên em, nó đều không nhịn được mà trở nên như thế này.
”
Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt. Dưới bàn tay cô là đũng quẫn bị đội lên như túp lều, bao bọc lấy thứ cứng rắn đã cương lớn. Ninh Vịnh Nghi thoáng nghĩ đến hình ảnh thân gậy thâm tím hùng dũng, mạnh mẽ, đâm vào rút ra khỏi cơ thể cô, vằn vện gân, và vô cùng ấm áp. Cô vội rụt tay lại, đầu óc như mụ mị.
Hắn cương vì cô mà không phải vì ai khác. Hạ Minh Hạo có đang nói dối không?
Đương lúc Ninh Vịnh Nghi bận suy nghĩ, Hạ Minh Hạo đã bế thốc cô lên với tư thế đứng thẳng. Hắn vùi mặt vào hõm vai cô, tham lam hít hà.
“Tôi đã được nếm qua mỹ vị là em, sao có thể thèm muốn mấy thứ tầm thường như Lâm Thùy Nhiên chứ?”
Nói rồi, Hạ Minh Hạo bế Ninh Vịnh Nghi lên giường. Cô hoảng hốt muốn đào tẩu nhưng hai tay đã bị hắn kéo lên quá đầu, dùng cà vạt khóa chặt lại.