Chư Giới Đệ Nhất Nhân

Chư Giới Đệ Nhất Nhân

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Bùi Đồ Cẩu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 136
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
     
     

Hắc Sơn thành chia làm nội thành và ngoại thành. Nội thành là khu vực ban đầu, còn ngoại thành là nơi tập trung của những người dân di cư từ các vùng nông thôn lân cận.

Ngoại thành vừa bẩn thỉu lại vừa hỗn loạn. Ban ngày thì còn đỡ, chứ đêm xuống, chẳng mấy ai dám ra đường một mình.

Dương Ngục tuy chỉ là một nha dịch tạm thời ở nha môn, nhưng cũng nghe không ít chuyện giết người cướp của. Vậy nên, vừa chập tối, sau khi tiễn đám rình rập kia, hắn liền cất kỹ khế đất, khế nhà, đeo đoản đao bên hông rồi ra khỏi nhà.

Cơn mưa mấy ngày trước vẫn còn lưu lại dấu vết, mặt đường lầy lội, nhớp nháp. Dương Ngục cẩn thận len lỏi qua những con ngõ nhỏ, tránh xa đám du côn lưu manh đang tụ tập, hướng về phía nội thành mà đi.

"Thế lực ở ngoại thành rất phức tạp, lại thêm Liên Sinh Giáo đang ngày càng lớn mạnh. Giao dịch với bọn họ là điều không thể...

.

"

Dương Ngục thầm nghĩ, sau một năm sinh sống ở đây, hắn đã nắm được phần nào tình hình của Hắc Sơn thành. So với ngoại thành hỗn loạn, nội thành có vẻ yên bình hơn nhiều.

Ít nhất là đám cường hào ác bá cũng không dám hành động trắng trợn như vậy.

Trên đường đi, Dương Ngục nghe thấy tiếng khóc than ai oán. Không ít nhà đã treo vải trắng trước cửa.

"Lại có người chết rồi.

"

Dương Ngục thở dài, rảo bước nhanh hơn.

Dịch bệnh hoành hành, xác người không kịp chôn, dẫn đến kền kền bay lượn khắp nơi. Nhà hắn gặp nạn, nhà khác cũng chẳng khá hơn.

Trước khi cổng thành đóng, Dương Ngục đã vào đến nội thành. Hắn rẽ vào mấy con phố quen thuộc, sau đó đi đến một con hẻm nhỏ.

Một năm qua, hắn không phải chỉ lo ăn rồi lại ngủ, mà còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến trường học chữ vỡ lòng.

Còn bây giờ, hắn đang trên đường đến chỗ học võ.

Tất nhiên, đó không phải là một võ quán chính thống. Với điều kiện của hắn hiện giờ, đừng nói là học phí, ngay cả tiền cơm cũng chẳng đủ.

Ai cũng nói "nghèo học văn, giàu học võ", nhưng thực tế, cả văn lẫn võ đều không dành cho người nghèo.

Cốc cốc cốc!

Cánh cửa vốn không khóa, nhưng Dương Ngục vẫn gõ cửa theo phép lịch sự, sau đó mới rón rén đi vào sân.

"Xương sống của con người có hai mươi tư đốt, tuy có sự khác biệt giữa nam nữ già trẻ, nhưng nhìn chung đều như nhau!

"

"Vung đao chém đầu, phải nắm rõ vị trí các đốt xương, đó là kỹ thuật, cũng là từ bi!

"

"Người chết như đèn tắt, kẻ phạm tội ắt có vương pháp trừng trị. Chúng ta phụng mệnh hành sự, không tổn hại âm đức, không trái với luân thường đạo lý, nhưng phải nhớ kỹ.

.

.

"

"Một nhát đao, chỉ nên có một nhát đao! Một nhát là hành hình, hai nhát là tra tấn, chính là tổn hại âm đức, trái với luân thường đạo lý!

"

"Đây chính là quy tắc bất di bất dịch trong nghề của chúng ta!

"

Trong sân, một đám thiếu niên đang ngồi xổm, hai tay cầm mộc đao giơ ngang, trên cổ tay và thân đao đều bị treo đá.

Hiện tại trời đã sang thu, gió chiều se lạnh, nhưng trên người bọn họ vẫn lấm tấm mồ hôi.

Một lão già ngồi trên ghế gỗ, chăm chú quan sát đám đồ đệ, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ bảo.

Lão già này tuổi đã cao, mái tóc dưới chiếc mũ vải đã bạc trắng như cước, gương mặt in hằn dấu vết thời gian. Trong lòng lão, một con khỉ già lông xám trắng đang cuộn tròn ngủ.

Bàn tay gầy guộc của lão già không ngừng vuốt ve lưng con khỉ.

Dương Ngục đứng bên ngoài, im lặng lắng nghe Ngụy lão đầu dạy dỗ đám đệ tử.

Ngụy lão đầu bị què chân này rất nổi tiếng ở Hắc Sơn thành.

Nghe nói, lúc trẻ lão từng tham quân. Sau khi bị thương nặng trở về, lão làm nghề đao phủ. Hiện giờ, phần lớn đao phủ ở Hắc Sơn thành đều là học trò của lão.

Chưa tính đến thời gian lão tòng quân, chỉ riêng trong mấy năm nay, số người chết dưới lưỡi đao của lão đã gần trăm người.

Một nhân vật hung ác thực sự!

Dương Ngục không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát đám thiếu niên luyện đao.

Những người này đến đây trước hắn, người ít nhất cũng được ba, bốn năm, người nhiều thì đã bảy, tám năm.

Học ba năm làm việc vặt, mới được đụng đến mộc đao, đó là quy củ của Ngụy lão đầu.

Dương Ngục đến đây chưa đầy một năm, đương nhiên chỉ có thể đứng ngoài nghe giảng.

"Cứ luyện tập chăm chỉ, những thứ ta dạy cho các ngươi, nếu có thể học được một phần, ít nhất cũng đủ để các ngươi no đủ ba bữa, có ngói che đầu, không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

"

Ngụy lão đầu chậm rãi nói, ánh mắt lướt qua đám đệ tử, dừng lại trên người Dương Ngục một chút.

"Lưu lạc đầu đường xó chợ…"

Dương Ngục cười khổ, chẳng phải lão đang nói hắn sao?

Hơn một năm trước, hắn tỉnh lại ở thế giới này, trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Nếu không được vợ chồng lão Dương đầu cưu mang thì có lẽ hắn đã chết đói ở ngoại thành rồi.

Người sắp chết đói thì cái gì cũng có thể ăn.