Rồi hai người lấy ra từ trong người lấy ra một tấm thẻ , tấm thẻ có ghi là “ Đại Đường Song Long” .
Sau đó hai người vận dụng khí lực rót vào tấm thẻ bên trong , tấm thể lập tức phát sáng và nhanh chóng bao phủ lấy hai người .
Khi ánh sáng tản ra hết thì trong phòng đã không có ai .
Mà lúc này , Nguyễn Kình Thương đã tới một không gian kỳ lạ .
Khi Nguyễn Kình Thương còn chưa lấy lại tinh thần thì một thanh âm máy móc từ trong đầu vang lên .
“ Đinh ! Chào mừng luân hồi giả Evil god đi tới tham gia “ Đại Đường Song Long” phó bản .
”
“ Đinh ! Luân hồi giả Evil god , không biết ngươi muốn tiếp xuống ở địa điểm nào trong phó bản ?”
Nguyễn Kình Thương không do dự trả lời : “ cửa thành tây thành Dương Châu .
”
“ Đinh ! Địa điểm tiếp xuống phó bản đã xác định , điểm số bắt đầu đếm ngược .
”
Tuy biết rõ kịch bản quá trình nhưng dù sao Nguyễn Kình Thương cũng là lần đầu tham gia phó bản , nên không tránh khỏi trong lòng có chút khẩn trương .
“ 5 , 4 , 3 , 2 , 1 ...
.
”
Rất nhanh muốn luồng sáng chói mắt làm Nguyễn Kình Thương mất đi ý thức và khi tỉnh lại thì thấy bản thân đã xuất hiện ở trước mặt của thành của một tòa thành cổ trung hoa .
Cửa thành rộng gần 10 mét và cao gần 20 mét cùng với tường thành cao khoảng 30 mét , tòa thành nhìn rất là hùng vĩ nguy nha .
Trước cửa thành người qua người đi vô cùng tấp nập và trước cửa thành thì có một đám quân lính đang thủ vệ kiểm tra .
“ Lão công !
”
Khi Nguyễn Kình Thương còn đang quan sát xung quanh thì bị một tiếng gọi kéo trở lại thật tế .
Nhìn theo hướng thanh âm , Nguyễn Kình Thương thấy được Medea đang từ xa đi tới : “ Medea !
”
Hai người rất nhanh tụ hợp với nhau rồi cùng đi vào thành .
Khi đi qua cửa thành , thì bị quân lính thủ thành chặn lại và bắt giao nộp phí vào thành : “ dị nhân phí vào thành một lượng bạc một người .
”
( Chú : dị nhân là dân bản địa trong phó bản đối với luân hồi giả xưng hô . Vì không biết vì lí do gì mà dân bản địa biết được luân hồi giả thân phận và lai lịch và đồng thời cũng không có kinh ngạc .
)
Không quá nhiều lời , Nguyễn Kình Thương từ trong người lấy ra hai lượng bạc đưa cho lính thủ thành .
Trước khi tham gia phó bản , Nguyễn Kình Thương đã dùng liên minh tệ đổi lấy một chút bạc vụn cùng hoàng kim để thuận tiện sinh hoạt trong phó bản .
Vì phó bản là thời lịch sử cổ đại trung hoa , nên bạc ngân và hoàng kim là đồng tiền lưu hành mạnh .
Sau khi giao tiền xong , Nguyễn Kình Thương và Medea đi tới trà lầu nghỉ ngơi và hỏi thăm một chút tin tức .
Cổ đại ở trung hoa , trà lầu , kỹ viện , sòng bạc, tửu lâu là nơi dễ dàng thăm dò tin tức nhất .
Vào trong một trà lâu khá là sang trọng , hai người lựa chọn cái bàn gần kề cửa sổ rồi ngồi xuống .
Nguyễn Kình Thương gọi vài món điểm tâm và trà nước .
Rất nhanh tiểu nhị bưng lên các món điểm tâm và trà nước mà Nguyễn Kình Thương yêu cầu .
Sau khi lên món xông xuôi , tiểu nhị lễ phép cung kính nói : “ hai vị khách quan mời dùng !
”
“ Tiểu nhị !
” thấy tiểu nhị muốn đi , Nguyễn Kình Thương gọi tiểu nhị khoan đi và từ trong người lấy ra một lượng bạc quăng cho tiểu nhị .
Ở cổ lại trung hoa , làm trà lâu tiểu nhị cỡ 2 -3 lượng bạc một tháng tiền công .
Tiểu nhị thấy bạc bay tới liền vội vàng dùng hai tay chụp lấy , sắc mặt cười tươi như hoa hỏi thăm : “ dạ không biết khách quan có gì dặn dò ?”
“ Ngươi có biết tiệm bánh bao Phùng ký nằm ở đâu ?” Nguyễn Kình Thương hỏi thăm .
“ Nếu là khách quan hỏi tiệm bánh bao Phùng ký , thì chỉ cần đi …” tiểu nhị tận tình chỉ rõ vị trí hướng đi của tiệm bánh bao Phùng ký cho Nguyễn Kình Thương .
“ Đa tạ !
” Nguyễn Kình Thương khách sáo cảm tạ .
Sau khi chỉ rõ vị trí tiệm bánh bao Phùng ký sau , tiểu nhị cung kính thôi lui .
Thấy Nguyễn Kình Thương hỏi tiểu nhị về tiệm bánh bao Phùng ký , Medea nhịn không được trong lòng nghi hoặc hỏi : “ Lão công , ngươi tìm tiệm bánh bao Phùng ký để làm cái gì ?”
Nguyễn Kình Thương uống một húp trà rồi cười nhạt trả lời : “ để cứu một cái số khổ nữ tử !
”
Sau khi ăn uống xong xuôi , hai người tiệm bánh bao Phùng ký xuất phát .
Qua gần nửa giờ tìm kiếm , hai người cuối cùng cũng tìm được tiệm bánh bao Phùng ký .
Trước cửa tiệm bánh bao đang có nhiều người vây quanh mua bánh .
Trong cửa tiệm có đang ba người hai nữ một nam .
Nam tử là một lão nhân cỡ hơn 50 tuổi dáng người gầy gốc đang làm bánh trong tiệm .
Một nữ là một lão phụ nhân hơn 40 tuổi đang đứng bên thu tiền khi khách hàng mua bánh xong .
Và còn lại là một thiếu phụ trẻ tuổi cỡ 22 , 23 tuổi đang bán bánh cho khách .
Thiếu phụ trẻ tuổi cao khoảng 1m7 , có làn da trắng noãn mềm mại , môi nhỏ , mắt sáng mày ngài , tóc tai hơi có chút rối bời , dáng người thon gọn , tuy bị y phục rộng thùng thình che mất ngạo nhân trước ngực nhưng có thể nhìn ra kích thước cỡ 40D , đôi chân dài khỏe .
Thiếu phụ trẻ tuổi tên Vệ Trinh Trinh là nhân vật nữ phụ trong kịch “ Đại Đường Song Long” và cũng là mục tiêu chuyến đi lần này của Nguyễn Kình Thương .
Vệ Trinh Trinh trong kịch là một số khổ nữ tử .
Vệ Trinh Trinh từ nhỏ sinh sống trong gia đình nghèo khổ có đông đảo em trai em gái . Là người chị cả nên từ nhỏ đã sớm quen việc nhà chăm sốc gia đình .
Khi lớn lên trưởng thành xinh đẹp nhưng do người cha đam mê rượu chè cờ bạc nên bán cô cho lão Phùng ký làm thiếp .
Gã tới nhà lão Phùng bánh bao , không những phải dậy sớm ngủ trễ làm việc nhà và phụ bán bánh bao , còn phải thường xuyên chịu Phùng ký lão vợ ngược đãi .
Tuy vậy tấm lòng vẫn một mực lương thiện .
Rồi không lâu sau đó được quân việt Vũ Văn Hóa Cập đi qua nhìn trúng và lập làm thiếp .
Cứ tưởng cuộc sống tốt đẹp bắt đầu , nhưng không ngờ Vũ Văn Hóa Cập tranh đấu thất bại bị giết , Vệ Trinh Trinh trong lòng tuyệt vọng chán nãn mà uống thuốc độc tự vẫn .
Có thể nói Vệ Trinh Trinh một đời cực khổ gian nan và bi kịch kết thúc .
Khi xếp hàng tới lượt Nguyễn Kình Thương và Medea .
“ Ở đây ai là chủ tiệm ?” Nguyễn Kình Thương lớn tiếng hô .
Nghe khách lớn tiếng hô , lão Phùng và bà vợ vội vàng đi tới tìm hiểu .
“ Ta chính là chủ tiệm bánh bao Phùng ký . Không biết công tử có chuyện gì ?” lão Phùng lo lắng trả lời .
Nguyễn Kình Thương nhìn về Vệ Trinh Trinh rồi hướng về lão Phùng nói : “ bản công tử nhìn trúng nàng , ngươi ra cái giá .
”
Nghe Nguyễn Kình Thương muốn mua mình , Vệ Trinh Trinh trong lòng lột bột lo lắng .
“ Muốn mua nàng sao ?” còn lão Phùng thì trong lòng xoắn xuýt không thôi .
Mà vợ lão Phùng nghe có người muốn mua Vệ Trinh Trinh , liền trong lòng mừng thầm , vì nàng sớm nhìn Vệ Trinh Trinh không vừa mắt muốn tiễn đưa nàng nhưng chỉ là còn chưa có cái giá thích hợp thôi .
Thấy Nguyễn Kình Thương một tuy là dị nhân nhưng lại một thân trang phục như phú thương công tử , nên cũng khách khí mà ra hô giá : “ 10 lượng hoàng kim , nếu công tử muốn mua nàng thì đưa 10 lượng hoàng kim là được .
”
Nghe vợ lão Phùng đồng ý bán mình , Vệ Trinh Trinh trong lòng đau đớn vì bản thân bị bán qua lại như một món hàng .
“ Lão bà …” lão Phùng như muốn nói gì .
Thì liền bị vợ mình lên tiếng quát chặn lại : “ im miệng !
”
Biết được vợ lão Phùng chính là người nắm quyền trong gia đình này , Nguyễn Kình Thương cũng sảng khoái không trả giá , liền từ trong người lấy ra 10 lương hoàng kim : “ đây là 10 lượng hoàng kim .
”
Thấy Nguyễn Kình Thương thật đưa 10 lượng hoàng kim mua xuống Vệ Trinh Trinh , liền sắc mặt cười tươi như hoa : “ đa tạ công tử , đa tạ công tử !
”
Khi vợ lão Phùng muốn giật lấy hoàng kim trong tay của Nguyễn Kình Thương trong tay nhưng thấy Nguyễn Kình Thương không chịu buông ra , trong lòng nghi hoặc hỏi : “ công tử …?”
“ Giấy bán thân của nàng ?” Nguyễn Kình Thương nhẹ nhàng nói .
“ Vâng , vâng ! Là ta quên , là ta quên , xin công tử chờ chút .
” nghe Nguyễn Kình Thương nói giấy bán mới bình tĩnh , vợ lão Phùng liền vội vàng chạy vào trong nhà lấy tấm giấy bán thân ra .